Ngôi sao bảy cánh – 71

Chương 71

Ban nhạc… là một màn trình diễn cô không thể tìm thấy trong phần đệm.

Edit: Mean

“Hoan nghênh Lục Duyên, ca sĩ chính của ban nhạc trong tứ cường, ánh sáng của Hạ Thành, đã trở lại đầy vinh quang.”

Vào đêm Lục Duyên quay trở lại, bởi vì trời quá tối không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào trong tòa nhà đơn vị. Sáng hôm sau cùng với Tiêu Hành đi dép lê xuống lầu mua đồ ăn sáng, trông thấy tấm băng rôn khổng lồ ở bên hông tòa nhà ở khu 7 đã đổi dòng.

Trở về trong vinh quang.

Làm sao mà hổ thẹn như vậy.

Trước khi xuống lầu, Lục Duyên chơi đoán số với Tiêu Hành, ai thua phải đi mua đồ ăn sáng.

“Ông đây đói.”

“Ông đây cũng đói.”

Hai người im lặng một lúc.

“Anh Hành, làm người phải có chút lương tâm,” Lục Duyên chỉ vào dấu vết trên cổ áo còn chưa biến mất, “Tối hôm qua anh đè em ra làm bao nhiêu lần?”

Tiêu Hành vẫn nhắm mắt, nghe vậy nhắc mí lên một chút.

Hai người họ ở quá gần, phía sau Lục Duyên là bức tường, phía trước là bộ ngực lộ ra của người đàn ông.

Tiêu Hành cẩn thận nghĩ kỹ lại, trả lời: “Ba lần rưỡi.”

Một nửa kia, Lục Duyên thật sự không thể làm được nữa, hắn khàn khàn mắng một câu “Đ**” đỏ cả mắt, cuối cùng dùng tay giúp anh.

Lục Duyên chơi đoán số thua, không theo tinh thần hợp đồng, mạnh mẽ túm theo Tiêu Hành ra cửa.

Tiêu Hành đứng bên cạnh, theo xuống lầu. Quần áo trên người vừa mới từ trong tủ của Lục Duyên nhặt lên.

Tiêu Hành: “Khi nào lời nói của em mới được tính đây?”

Lục Duyên: “Hôm qua còn nói làm một lần, anh mẹ nó có giữ lời không?”

Tiêu Hành ngừng nói.

Lục Duyên nghĩ tâm trạng sau khi từ giã cuộc thi hẳn là tương đối phức tạp, đúng thật là trước khi ra cửa có thất thần hồi lâu. Loại xuất thần này đến từ việc đột ngột rút lui khỏi một khoảng thời gian lặp đi lặp lại trong sinh hoạt, không có camera liên tục quay về phía hắn, cũng không có phòng tập.

Nhưng trên thực tế, khi xuống lầu nghe thấy giọng nói trẻ con của Tiểu Niên đang đọc abcd từ trong tòa nhà, chỉ cảm thấy chân mình từ từ rơi xuống đất.

Anh Vĩ bận công việc sắp muộn, chạy xuống lầu nhanh như một cơn gió, lướt qua những thứ xung quanh, trận gió chào hỏi hắn: “Duyên đệ về rồi à, chào buổi sáng nha, Duyên đệ trâu bò! Chờ anh về rồi cùng uống một ly!”

Lục Duyên còn chưa kịp trả lời, anh Vĩ đã lao ra khỏi tòa nhà không thèm nhìn lại: “…”

Cửa phòng chị Lam cũng mở, cô đang chuyển đồ chuyển phát nhanh đã đóng gói ra ngoài, đồ khá nặng, Lục Duyên tiện tay giúp cô.

Chuyên gia tiếp thị Lục Duyên: “Trận đấu lúc trước quên mượn chị mấy cái bông tai, nhân tiện quảng cáo cho cửa hàng chị luôn…”

Ánh mắt chị Lam lướt xuống, cuối cùng dừng trên tay Lục Duyên, cười nói: “Không phải đang đeo sao?”

Lục Duyên khẽ mở ngón tay, cười nói: “A… vâng.”

Lục Duyên bước xuống bậc thang cuối cùng, đẩy cánh cửa quen thuộc ở khu 7, trên cửa sắt bị công ty phá dỡ tạt rất nhiều sơn đỏ, để che đi, toàn bộ cánh cửa được sơn màu đỏ đơn giản.

Sau khi bước ra, “Rầm” một tiếng, cánh cửa lại đóng sầm lại.

Lục Duyên nheo mắt, phát hiện bên ngoài nắng chói chang, thời tiết khá tốt.

“Đám người bên công ty phá dỡ lại tới nữa à?” Lục Duyên nhìn sơn đỏ hỏi.

Tiêu Hành nói: “Có tới, viết lên cửa bốn chữ rồi đi.”

Lục Duyên: “Chữ gì?”

Tiêu Hành: “Nhanh chóng cút đi.”

“…” Lục Duyên vui vẻ, “Là phong cách của bọn họ, sơn này do anh Vĩ làm.”

Mặc dù Tiêu Hành liên tục gửi cho hắn hoạt động hằng ngày khác nhau trong suốt cuộc thi, nhưng suốt quãng đường Lục Duyên vẫn liên tục đặt mười vạn câu hỏi: “Cuối cùng thì đội nào giành chiến thắng trong cuộc thi nhảy quảng trường vậy?”

Tiêu Hành đã sớm quên mất, anh làm gì có thời gian để ý mấy chuyện này: “Khu 3.”

“Khu 3,” Lục Duyên nói, “Chắc là đội của dì Ngưu.”

Tiêu Hành: “Em còn biết tên đội người ta?”

Lục Duyên: “Còn biết cháu trai người ta mới lên tiểu học đã yêu sớm rồi kia.”

Danh xưng thần đồng nhảy quảng trường không phải nói chơi chơi.

Lục Duyên lang thang quanh quảng trường một lúc rồi tìm cách đột nhập vào nhóm người trung niên cao tuổi, sau khi trao đổi tài khoản WeChat, thỉnh thoảng nhận được tin nhắn thoại từ các dì.

Mặc dù lúc đó dưới ánh sáng của đô thị thượng lưu của khu 7 chỉ thuận miệng phát ngôn gây sốc một câu, nhưng sau khi chương trình ban nhạc được phát sóng, Lục Duyên đã thực sự nổi tiếng với tư cách là đại diện của khu 7. “Lửa” này bộc phát ở chỗ sau khi Tiêu Hành gọi vài món, ông chủ đang còn lăn bánh bột chiên nhìn lên thấy Lục Duyên, rõ ràng là rất phấn khích: “Cậu là người trên TV!

Lục Duyên không chút né tránh: “Là tôi.”

Ông chủ: “Có thể chụp chung một tấm được không?”

“OK,” Lục Duyên chỉ vào mấy thứ Tiêu Hành vừa gọi rồi nói, “Vậy, có món nào được giảm giá không?”

Ông chủ:”……”

Lục Duyên: “Giảm 20% là được, lần sau còn tới ăn.”

Tiêu Hành tìm được một bàn trống, sau khi ngồi xuống, anh chống đầu cười một lúc lâu.

Cuối cùng cũng được giảm 20% nhờ vào cái danh hiệu Ánh sáng của Hạ Thành, hắn lấy một cuộn phiếu giảm giá tìm được —— Tổng cộng 150 xu, ngồi xuống nhét vào túi quần Tiêu Hành: “Cầm lấy, hãy nhận lấy tình yêu anh Duyên cho anh, sáng mai còn mua được hai cái bánh bao.”

Trước khi ra ngoài, Tiêu Hành còn lo sau khi từ giã cuộc thi, tâm trạng hắn sẽ không tốt, một người bình thường rơi xuống từ vị trí như vậy, chắc chắn sẽ có một khoảng trống.

Nhưng anh sớm nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Sự căng thẳng khó tả trên người Lục Duyên không liên quan gì đến việc ở trên cao hay dưới thấp, dù xung quanh là những ngôi sao, hay ngồi ở quầy ăn sáng Hạ Thành uống tào phớ… Hắn vẫn là Lục Duyên như vậy.

Lục Duyên cúi đầu vừa ăn vừa lướt một hồi.

Sau trận đấu, tất cả thành viên nhóm V đều trở lại với cuộc sống ban đầu của họ.

[Lý Chấn]: Học trò nói nó bỏ mấy trăm phiếu cho tôi, đừng tưởng làm vậy là lấy lòng được ông, nghĩ sao mà tha được, bỏ mười tháng mới trở lại vậy mà.

[Đại Pháo]: Chết tiệt.

[Đại Pháo]: Người thay em huấn luyện bị phát hiện rồi, chỉ vì trận chung kết em xưng là Đới Bằng… Phắc, em muốn ghi danh vào danh sách xử phạt của Học viện Âm nhạc Hoàng gia Luis.

[Hứa Diệp]: Bài tập về nhà của em chồng chất như núi rồi ==, còn mấy môn học kỳ mới phải thi lại nữa.

Lục Duyên đặt thìa xuống, gõ một tin nhắn trả lời, gửi ra một từ bán tín bán nghi: Tôi.

Mọi người trong nhóm cùng chờ đợi nội dung đằng sau từ “I”.

[Lục Duyên]: Tôi đang ăn sáng với bạn trai.

[Lý Chấn]:…

[Đại Pháo]: ……

[Hứa Diệp]: …

Lục Duyên thậm chí còn bật máy lên chụp ảnh, ánh sáng mặt trời, bàn ăn, góc quần áo của hắn và Tiêu Hành.

Tiêu hành và Lý Chấn cũng trao đổi phương thức liên lạc, một giây tiếp theo, điện thoại anh đặt trên bàn rung lên hai lần.

[Lý Chấn]: Mời quan tâm đến người bạn trai đang ăn sáng bên cạnh, bảo cậu ta đừng có khoe khoang nữa.

Tiêu Hành liếc nhìn Lục Duyên, mơ hồ đoán được người này đã làm gì.

Mấy giây sau.

[Tiêu hành]: Không quản được.

Một đứa bé chạy về phía họ với một miếng bánh rán trên tay, Lục Duyên sợ nó gặm góc bàn, đưa tay ấn nhẹ vào đầu đứa bé, làm nó quay ngoặt lại, rồi hỏi, “Lát nữa đến studio hả?”

Tiêu Hành: “Ừ, nhớ đến nhà họ Trạch.”

Cuộc hẹn của Lục Duyên với ông nội Trạch là sau trận đấu.

Tiêu Hành lại hỏi: “Còn nhớ đường không?”

Dù cho Lục Duyên có nói nhớ, hắn vẫn nhận được lộ trình hướng dẫn chi tiết Tiêu Hành gửi trước khi ra ngoài, mặc kệ giọng điệu chỉ dẫn người mù của Tiêu Hành khi anh viết bài này, chỉ đạo của người cha già này vẫn khiến người ta cảm động.

Lục Duyên không thể tay không đi, chỉ là trên người không có tiền, nên cuối cùng mua một giỏ hoa quả ở cửa hàng.

Ông nội Trạch cũng không thèm để ý: “Để bên cạnh đi, cậu vào đây với tôi.”

Phòng vật lý trị liệu riêng của ông nội Trạch nằm phía sau phòng sách.

Ông nội Trạch: “Tình trạng của cậu…”

Tình trạng của Lục Duyên khá đặc biệt, khi đó không có tiền, ca phẫu thuật được thực hiện tại một phòng khám nhỏ ở Tễ Châu khác với tình hình thực tế. Nhưng không giống như những bệnh nhân khác, hắn đã không ngừng luyện tập suốt 4 năm qua. Mặc dù đàn siêu tệ nhưng lại giúp ích rất nhiều trong việc kích hoạt các khớp.

Hai tuần đầu tập vật lý trị liệu, hiệu quả điều trị là rõ ràng nhất.

Lục Duyên thậm chí còn dần dần có thể chơi vài đoạn chậm, nhưng sau hai tuần, hiệu quả điều trị bị đình trệ.

Ông nội Trạch nói: “Đừng vội, không ai có thể đảm bảo mỗi lần vật lý trị liệu đều sẽ có hiệu quả hay không, thời gian hồi phục sẽ mất bao lâu. Tốc độ hồi phục của cậu đã nhanh hơn nhiều so với rất nhiều người rồi”.

Tốc độ khôi phục hiện tại thật không ngờ được, Lục Duyên nói cảm ơn liên tục.

Ông nội Trạch vỗ vỗ hắn: “Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, lần sau nhớ đưa ban nhạc của mình lên một sân khấu lớn hơn…” Ông nội Trạch là một fan của chương trình, tích cực như cách Trạch Trang Chí chăm chỉ cua gái, thổi râu trừng mắt, “Là Cát Vân Bình sao, không nhìn nhầm chứ.”

Tập cuối của chương trình ban nhạc kết thúc.

Ban nhạc ra mắt cuối cùng, Storm Band.

Nam Hà Tam là tiêu điểm trên bức ảnh, phần còn lại của ban nhạc trở thành nhạc đệm, đoán chừng khi ra mắt, phần nhạc đệm này đều không còn cần thiết nữa.

Lục Duyên không nói nhiều về Cát Vân Bình, hắn không phải người thích buôn chuyện sau lưng người khác, cho dù có mâu thuẫn cũng không thể đánh giá cái gì.

Cát Vân Bình gọi cho hắn một lần sau trận đấu.

Sau khi rời cuộc chơi, gác lại mối quan hệ công việc, người phụ nữ nói chuyện thoải mái hơn một chút.

Câu đầu tiên cô hỏi: “Cậu có hối hận khi đến với cuộc thi không?”

Lục Duyên nói: “Không hối hận, tôi chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm.”

Tân kỷ niên ban nhạc hấp dẫn bọn họ không phải là giả, lời mời tham gia lễ hội âm nhạc, phí biểu diễn tăng cao… Dù đó có phải là ý định ban đầu hay không, nó cũng đã đưa văn hóa ban nhạc vào tầm nhìn của khán giả ở một mức độ nhất định.

Câu thứ hai, cô hỏi, “Cậu nghĩ… ban nhạc là gì?”

Lục Duyên không ngờ rằng Cát Vân Bình sẽ hỏi như vậy.

Câu hỏi này quá đột ngột, không thể nghĩ ra một lời giải thích phù hợp để mô tả chính xác, cuối cùng nói: “Ban nhạc… là một màn trình diễn cô không thể tìm thấy trong phần đệm.”

Cát Vân Bình im lặng một lúc, sau đó cúp điện thoại.

Buổi chiều khi Lục Duyên ra khỏi nhà họ Trạch liền đến quán bar tập dợt, sau khi buổi tập kết thúc, buổi tối đến studio Tiêu Hành.

Dự án của Tiêu Hành càng lúc càng trở nên nguy cấp, thời gian này bận rộn đến mức đầu vừa chạm gối đã lăn ra ngủ.

Đến nơi, Tiêu Hành vẫn đang họp.

Hắn cúi người, âm thầm bước vào qua khe cửa, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Căn phòng rộng chưa đầy năm mươi mét vuông rèm cửa kéo kín, người đàn ông đang đứng trên bục, dáng vẻ khi bàn công việc khác hẳn mọi khi, thậm chí giọng điệu lười biếng thường ngày cũng trở nên sắc bén: “Nhìn cái mã code của anh rồi nói cho tôi, một lần nữa.”

Khi làm việc không dễ ở chung, tất cả năng lượng độc ác xấu tính đều đổ dồn vào đó: “Anh đây là sợ mình viết code đơn giản quá người ta nhìn một phát ra luôn à?”

“Nói thật, tôi muốn đề nghị anh đổi nghề đi.”

“…”

Sau khi trao đổi vấn đề công việc.

Giọng điệu Tiêu Hành dịu đi, anh hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Lục Duyên nằm trên bàn máy tính không chớp mắt, chỉ cảm thấy bây giờ Tiêu Hành thật mẹ nó đẹp trai, trong lòng không khỏi có chút kích động.

Tiêu Hành hỏi xong, rũ mắt xuống, định nói tan họp.

Một giọng nói vang lên từ hàng cuối cùng: “Có.”

Lục Duyên vung tay lên nói: “Tôi muốn hỏi khi nào thì bạn trai tôi tan tầm.”

Ngôi sao bảy cánh – 70

Chương 70

Viên đạn bạc.

Edit: Mean

Lời Lục Duyên rất khó nghe.

Lý Chấn chơi nhạc lâu hơn hắn, Hứa Diệp vẫn đang chờ đợi giải quán quân để chứng tỏ khả năng của mình với gia đình… Chưa kể, phía sau còn có hàng chục nghìn khán giả đã bình chọn cho ban nhạc bọn họ.

Lục Duyên có thể thỏa hiệp nhiều thứ, nhưng đây là ranh giới cuối cùng.

“CMN, cậu đang đùa tôi đấy à, lão Lục, chuyện này không đùa được đâu,” Lý Chấn sững sờ hai giây, sau đó rơi vào hỗn loạn, “Rõ ràng là biểu diễn ban nhạc, tại sao lại không muốn dẫn dắt ban nhạc, làm sao lại…”

Lý Chấn nói đến đây thì không thể tiếp tục nữa.

Tính tình Đại Pháo đã thay đổi rất nhiều sau chuyện Chong Chóng Giấy, theo tính khí của cậu ta, không lập tức chạy đến chỗ tổ chương trình náo loạn đã rất không dễ dàng rồi.

Sau một hồi im lặng, Lục Duyên chậm rãi thở ra: “Nếu không có phản đối, chúng ta rút lui.”

“Ừ.” Lý Chấn lau mặt.

Sau khi lau mặt, Lý Chấn lại ngẩng đầu, đột nhiên chửi ầm lên: “Cậu bị ngu hả! Hợp đồng kia xé rồi?” Lời Lý Chấn nói ra chính mình cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng dù không thoải mái, với tư cách là một người anh em, anh không muốn Lục Duyên không cân nhắc mà từ chối ngay như vậy.

Có được cơ hội này thật sự không dễ, nếu có người nào có thể xông ra ngoài, anh thật sự muốn Lục Duyên đi.

Lục Duyên suy nghĩ một chút nói: “Xé rồi đúng là tiếc thật.”

Lý Chấn: “Bây giờ mới thấy tiếc?!”

Lục Duyên gật đầu: “Lãng phí giấy, không thân thiện môi trường, giữ hợp đồng lại không chừng cô Cát còn tận dụng được để đào người lần sau.”

Lý Chấn: “…”

Lý Chấn thiếu chút nữa bị Lục Duyên làm cho tắt thở.

Nhưng lời Lục Duyên cũng khiến Lý Chấn bình tĩnh lại.

Cuối cùng, anh chỉ hỏi: “Còn quá trình bỏ thi đấu thì sao? Tôi nhớ nộp cho tổ chương trình giấy tờ gì đó, có phải nên nói trước không?”

Về chuyện bỏ thi đấu, Lục Duyên nói bỏ thi không hoàn toàn như Lý Chấn nghĩ.

Hắn cúi xuống lấy ra vài tờ giấy trên bàn.

Trên giấy là những bài hát ban đầu họ định biểu diễn trên sân khấu, lời và nhạc đã hoàn thành vài ngày trước, Lục Duyên xem bài hát trên giấy một lúc, sau đó gấp giấy lại, ném vào thùng rác.

“Trận này, chúng ta đi so.”

Trận 4-3 lớn hơn những trận trước đó, tổ chương trình thuê trước một sân vận động nhỏ, chỉ mất một tuần để dàn dựng.

Không kém gì đêm chung kết.

Trời còn chưa rạng sáng, nhân viên công tác 8 giờ đã bắt đầu hối hả ngược xuôi: “Thử âm thanh.”

“Đừng đặt lẵng hoa đó lên sân khấu, cản chỗ đứng của bọn họ.”

“Đèn! Đèn lại đây!”

“…”

Lục Duyên dành cả buổi chiều trong phòng thay đồ, nhà tạo mẫu dường như rất thích chơi đùa hắn, tạo hình kiểu gì cũng muốn thử.

Lần trước chải kiểu tóc vuốt ngược, hôm nay nói muốn thử một kiểu mới.

Lục Duyên hai ngày nay không có nghỉ ngơi nhiều, buồn ngủ đến mức mặc kệ nhà tạo mẫu dày vò đầu mình, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ.

“Nhìn xem, thấy thế nào! Nhìn có được không?” Lục Duyên ngủ hơn hai tiếng, bị nhà tạo mẫo đánh thức, mở mắt nhìn chính mình trong gương.

Người trong gương vừa mới kẻ mắt xong, lông mày càng đậm.

Thay đổi lớn nhất chính là mái tóc dài xõa tới khuỷu tay, đột nhiên Lục Duyên như nhìn thấy chính mình trước khi đến tiệm cắt tóc làm cái đầu chổi ngu ngốc kia. (Nhắc lại cho ai đã quên, chính là kiểu HKT đó =)))

So với tóc ngắn, Lục Duyên để tóc dài có khí chất hút hồn, hơi phần yêu khí, lạnh lùng mà tà ác, nhìn rất khó gần. Nhà tạo mẫu cũng nổi hứng bắt tay vào cắt tóc, không ngờ hiệu quả lại tốt hơn mong đợi: “Không uổng mấy tiếng đồng hồ cắt cho cậu… Trước kia có để tóc dài không?”

Để dài.

Thăng trầm, mọi thứ dường như trở lại bình thường.

Màu son hơi đậm, Lục Duyên đưa tay lau một chút, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, nghĩ đến lời Tiêu Hành nói khi rời khách sạn tối hôm trước: “Nghĩ kỹ rồi thì làm thôi.”

Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu không có câu sau “Ba ba luôn đứng về phía con”.

Lục Duyên nhớ lại mọi chuyện ngày hôm đó, như một giấc mộng lớn, tiếng nhân viên ra vào trong hậu trường quanh quẩn trong mơ, còn sót lại chút ấm áp của mùa hè hòa với gió lạnh thổi về phía họ.

Khi trời tối dần, đèn trong sân vận động lần lượt bật sáng.

Sao sáng lấp lánh.

Tiếng hô khán giả làm rung chuyển cả bầu trời.

“Vent——”

Ai đó hét tên ban nhạc của họ, tiếng thét chói tai vang khắp sân vận động.

Ánh sáng mạnh chiếu vào người dẫn chương trình, từ xa không nhìn rõ mặt: “Nhóm tiếp theo, chúng ta hãy chào đón —— Vent Band!”

Ghế giám khảo.

Ngày diễn tập Thẩm Thành không đến, trước đó đã đọc qua lời bài hát, nhưng chưa nghe trực tiếp, anh lật lại lịch trình nói, “Bài hát lần này của họ rất trữ tình, chậm rãi.”

Vẻ mặt Cát Vân Bình không rõ.

Thẩm Thành liếc cô một cái: “Nhìn vẻ mặt nếm mùi thất bại của cô kìa, hóa ra sau ngày hôm đó cậu ta không đến tìm cô à? Không nghĩ đến có một ngày người đại diện kim bài Cát Vân Bình bị người ta đứng trước mặt xé hợp đồng như vậy ha.”

Cát Vân Bình mở miệng: “Câm miệng.”

Thẩm Thành: “Được rồi, tức giận như vậy, tôi không nói nữa.”

Trên sân khấu, người dẫn chương trình động viên xong, nói tiếp: “Ca khúc họ biểu diễn có tên là…”

Lục Duyên ở sau bức màn, toàn bộ sân khấu đều bị bức màn che lại.

Khán giả chỉ có thể nhìn thấu bóng dáng người bên trong đứng trước giá micro vừa động đậy, sau đó một giọng nói hơi khàn khàn cất lên tiếp lời người dẫn chương trình: “Viên đạn bạc.”

Người dẫn chương trình: “Đạn… Đạn bạc.” Anh ta suýt thì hỏi viên đạn bạc gì.

Bài hát này không có trong lịch trình! Nhưng kinh nghiệm dẫn chương trình nhiều năm khiến anh phải tạm đổi lời: “À, Đạn… Đạn bạc”.

Ngay sau khi tên bài hát không quen thuộc này cất lên, tất cả các nhân viên tham gia buổi tổng duyệt đều phát cuồng.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Đây là bài hát nào vậy?”

“Nhạc đệm cũng thay đổi rồi?!”

“Vừa rồi họ nói phần nhạc đệm ban đầu có vấn đề, đổi lúc nào tôi không biết nữa…”

Thậm chí, Thẩm Thành còn lật lại lịch trình hỏi: “Đổi bài?”

Tuy vậy cũng không có thời gian đặt câu hỏi, vì ánh sáng trên sân khấu đã mờ đi, phía sau bức màn, Lý Chấn cúi đầu xoay dùi trống trên tay hai vòng, tiếng trống nóng nảy kịch liệt cùng tiếng ghita của Đại Pháo bật ra từ phía sau bức màn ——

Đúng là một lyric.

Là một bài hát cứng rắn đến không thể nào cứng rắn hơn!

Hoàn toàn khác với phong cách ngày càng phổ biến trong các trận trước đó của họ, lần này họ không quan tâm đến tỷ lệ chấp nhận cao, thậm chí còn có những đặc điểm underground rõ ràng. Hoặc, đây chính là diện mạo thật của nhóm V Đại Ma Vương underground.

Trước mặt Lục Duyên chỉ có một tấm màn mờ, hắn nhắm mắt, mở rộng cánh tay, lắc lư trái phải theo nhịp điệu một lúc.

Hắn không biết Tiêu Hành ở đâu dưới sân khấu.

Nhưng hắn biết anh đang ở đó.

Chỉ trong phạm vi vài tấc vuông chính giữa, ở nơi có thể với tay chạm vào.

Khán giả dưới sân khấu thấy rõ bóng đen ở giữa, người đàn ông tóc dài dáng người cao gầy, tuy rằng động tác vặn eo không lớn nhưng ngược lại rất dễ thấy bóng dáng, tự do và không bị gò bó.

Ngay lúc tay bass cùng hòa âm, Lục Duyên hát câu đầu tiên.

Lời ca đầu tiên thậm chí còn không phải là một câu hoàn chỉnh, chỉ là một tiếng gầm nhẹ xuyên qua sân vận động —— Giống như ác ma giáng lâm nhân gian.

Ngay sau đó, bức màn sập xuống.

Bốn người trên sân khấu như được khoác lên mình ánh sao.

Bài hát này được họ thay đổi chỉ trong một đêm, đây cũng là bài hát do 4 người cùng nhau viết theo đúng nghĩa sau khi nhóm V trở lại. Mọi người cùng tham gia biên khúc, Lục Duyên cung cấp các yếu tố chính cho lời bài hát, Hứa Diệp dịch sang tiếng Anh. Coi như muốn bỏ thi đấu thì cuối cùng cũng phải đưa ra lời giải thích cho những khán giả đã vất vả bình chọn, đây cũng là câu trả lời cuối cùng dành cho Cát Vân Bình.

Im lặng rút lui không phải phong cách của Lục Duyên.

Năng lượng kiêu ngạo trong xương không bao giờ tiêu tan.

Tiếng gầm này của Lục Duyên kéo dài khá lâu, khác hẳn cách hát trước đó, phải đến khi Hứa Diệp ôm bass quay một vòng, đệm vào giai điệu chính thì Lục Duyên mới chịu cất giọng, xoay micro đi về phía trước hai bước.

Hắn xoay micro khá thành thạo, cổ tay chuyển động theo, khi xoay micro xong một vòng nữa, tiếng la hét từ khán giả còn mạnh hơn cả sóng âm thanh.

Lúc này, Lục Duyên một chân đạp lên loa, khuỷu tay cầm micro chạm vào đầu gối, rũ mắt hát câu đầu tiên: “Red blood blooms at night’s / Máu tươi chảy xuôi trong đêm đen.”

“Here aches out / Bạn đến với tôi, vươn tay ra

And I see theim mortal / Tôi thấy sự bất tử

Here aches out / Bạn đưa tay

Take away all the sorrow / Thoát khỏi thế giới chết tiệt này

… ”

Khi Lục Duyên hát đoạn này, hắn đã ở rất gần khán giả ở hàng ghế đầu tiên.

Người đàn ông mang một đôi ủng quân đội, đang giẫm lên một chiếc loa.

Gió thổi bay vạt áo, mái tóc dài rối tung,

Một số khán giả bắt gặp ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt này giống như lời bài hát, gần như hút người ta vào đó.

Tiết tấu kịch liệt chưa từng có, cảm giác tồn tại của Lý Chấn tăng vọt, ngay từ đoạn dạo đầu, khán giả rơi vào tiết tấu này cuốn lấy tất cả giác quan, giơ tay nhảy loạn xạ, vô số tay ở bốn phía khán giả đang đung đưa theo nhịp điệu.

Hắn hát đến đây, quay người trở lại, như một ác ma dụ dỗ mọi người đi theo: “Enter the world of eternal life, break in to hell / Bước vào cuộc sống vĩnh hằng, đột nhập vào địa ngục”

Đại Pháo và Hứa Diệp cúi người, dựa vào micro trước mặt, điệp khúc lặp đi lặp lại hai từ: (Eternal life) Cuộc sống vĩnh hằng.

Sau vô số câu nói bất hủ, giọng Lục Duyên đột ngột nâng cao, khàn giọng hét lên: “Shut up! Câm miệng”

Theo câu này, nhạc đệm truyền ra như một âm thanh cướp cò.

Bài hát đạt đến cao trào.

Thể trạng giọng hát của Lục Duyên khá tốt, sau hơn một tháng luyện thanh chuyên nghiệp đã tiến bộ rất nhanh, học được nhiều kỹ năng ca hát. Hắn có một âm vực rộng, cảm giác không gian rộng được tạo ra giữa các chuyển đổi âm cao thấp, dù sử dụng phong cách hát nào cũng không thể đánh mất âm sắc độc đáo của mình.

Bầu không khí tại hiện trường lên đến đỉnh điểm.

Trước đó, ở phòng trang điểm Lục Duyên đã dùng kem che khuyết điểm che đi dấu hôn trên cổ mình, nhưng làm quá ẩu, không quan tâm đến phần cổ phía dưới, lúc này dưới đà bạo phát, cổ áo trượt xuống một vài tấc.

Dấu vết màu đỏ sẫm lộ ra hoàn toàn, dưới ánh sáng tán loạn hiện ra vô cùng mơ hồ.

Hắn bước sang phía bên kia sân khấu khi hát:

“Run, cat chup with the silver bullet.

Đuổi theo viên đạn bạc

Against the wind and the birds meet

Gặp chim ngược gió

The sky isab out to dawn

Bầu trời đón bình minh

Run, I see the sun.

Đừng dừng lại cho đến khi bạn bắt gặp ánh nắng mặt trời “

Bài hát kết thúc bằng một tiếng súng.

Phằng.

Lục Duyên nhớ lại ngày hôm nay, cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, mở mắt ra nhìn thấy một vùng biển sao, chân như đang lơ lửng trên không, chỉ có âm nhạc và âm thanh micro trên tay là thật.

Hắn nghe thấy giọng của chính mình: “Xin chào mọi người, tôi là Lục Duyên, ca sĩ chính của ban nhạc Vent. Vì một số lý do, ban nhạc Vent sẽ không tham gia vòng tiếp theo nữa, chúng tôi tự nguyện từ bỏ cơ hội tiến thân. Cảm ơn tổ chương trình Tân kỷ niên ban nhạc đã chiếu cố trong suốt thời gian qua, cũng mong ba ban nhạc xuất sắc sẽ có những màn trình diễn tuyệt vời hơn nữa trên sân khấu trong thời gian tới.”

Sau đó là Lý Chấn: “Tôi…” Lý Chấn dừng lại, toàn thân toát mồ hôi, “Xin chào mọi người, tôi là tay trống của nhóm Vent.”

“Tôi là tay bass của Vent, Hứa Diệp.”

“Tôi là tay ghita của Vent, tên tôi là Đới Bằng.”

Khi họ bỏ thi đấu không nói nhiều, thậm chí chỉ nói vài câu tự giới thiệu bản thân, y như ngày thử giọng.

Ngay sau khi tuyên bố bỏ thi đấu, khán giả đã dậy sóng.

Các nhân viên bên dưới sân khấu bị ném vào tình trạng hỗn loạn.

Trong lúc hỗn loạn, sau khi nhận được chỉ thị của đạo diễn chương trình, người dẫn chương trình lau mồ hôi trên mặt, được lệnh điều khiển hiện trường với vẻ mặt cứng đờ: “Uh, cảm ơn ban nhạc Vent vì màn trình diễn tuyệt vời đêm nay, nhưng đó là sự thật, bởi vì một số lý do, họ phải… phải… À thì, tiếp theo, chúng ta bước vào thời gian nghỉ ngơi.”

Trên ghế ban giám khảo.

Cát Vân Bình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

Do công việc lâu năm nên cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc thật, lúc này không thể kiềm chế được nhiều như vậy, giật micro trước ngực, đứng dậy nói: “Điên rồi… Bọn họ điên rồi.”

Thẩm Thành cũng bị ban nhạc làm cho sốc đến mức không nói nên lời, từ khi bài hát kia bắt đầu, anh nghe thấy một câu trong lời bài hát của người đàn ông đã xé hợp đồng trong phòng họp ngày hôm đó.

Hắn đang nói: Cút mẹ mày đi.

Lục Duyên không rảnh để ý diễn biến trên sân, lui vào hậu trường tẩy trang, làm tóc trước gương.

Cuối cùng chỉ thay quần áo.

Ngoài ra, Lục Duyên quay trở lại nơi ghi hình, thu dọn mọi thứ trong ký túc xá, kéo vali ra khỏi cổng, nhìn thấy Tiêu Hành ở con đường đối diện.

Người đàn ông đang hút thuốc, cả người đều ẩn trong bóng tối, chỉ có đoạn thuốc lá lóe lên, vừa thấy hắn đi ra liền dập điếu thuốc.

Sau khi xem buổi biểu diễn ban nhạc, Tiêu Hành rút lui từ cửa sau.

Không thể nói anh cảm thấy thế nào khi xem màn trình diễn.

Dù trong hầm trú ẩn, trên sân khấu kỷ niệm 4 năm hay mỗi trận đấu của chương trình, cảm giác đều khác nhau.

Nhưng dường như không có gì khác biệt.

Hắn luôn kiên định với con đường của chính mình, một sự kiên trì không gì sánh được với người thường, không cần biết con đường phía trước có sáng hay không, nếu không có, bản thân hắn chính là ánh sáng.

Lục Duyên muốn nói “Ông đây vừa tặng cho bọn họ chức vô địch rồi”, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Tiêu Hành nói: “Nhà vô địch, về nhà thôi.”


Lời tác giả: lời bài hát là do tôi viết, tôi đã cố gắng hết sức, chỉ là thấy ngượng tay quá == Vốn là viết phiên bản tiếng Trung, hiệu quả không tốt lắm. Cảm ơn anh Mao đã giúp hiệu đính tiếng Anh!

Lưu ý 1: Viên đạn bạc (tiếng Anh: Silver Bullet) hay “viên đạn bạc”, tức là viên đạn bằng bạc nguyên chất hoặc mạ bạc. Trong văn học dân gian châu Âu cổ đại, tiểu thuyết và phim ma, đặc biệt là dưới ảnh hưởng của tiểu thuyết Gothic từ thế kỷ 19, viên đạn bạc thường được miêu tả là kẻ thù của người sói, ma cà rồng, phù thủy và các quái vật khác, một phát bắn có thể gây tử vong, và có tác dụng trừ tà.

Một số người nói rằng “Xuyên qua tim hoặc đầu người sói bằng một viên đạn bạc” là cách duy nhất để giết người sói. Người ta cũng nói rằng việc sử dụng đạn bạc là một trong ba cách để giết người sói, hai cách còn lại là dùng cọc gỗ đã đóng vào trái tim ma cà rồng và che mật trăng.

Phổ cập khoa học từ Baidu.

Lưu ý 2: Các màn trình diễn trên sân khấu đề cập đến Rainbow Concert, cũng như sân khấu solo của Deda.

Sau cùng, không biết liệu tôi có thể viết một bản cập nhật khác vào tối nay hay không, nhưng tôi đã cố gắng hết sức.