Bầu Trời Đêm – 062

Chương 62 Minh quân

“Có chuyện gì vậy?!” Tề Nhĩ Đức · Phùng cau mày “Điều chỉnh lại màn giám sát vừa cắt xem lại đi, Thiệu Hành dù gì cũng là đội trưởng lực lượng an ninh, luận về vấn đề chỉ huy hay chiến đấu độc lập đều không phải nói chơi, trên Bạch Lang Hạm này có mấy người không rên một tiếng mà trói hắn lại chứ? Đùa giỡn cái gì vậy! “

Giám sát viên cũng không dám nhiều lời, lập tức luống cuống tay chân chỉnh lại đoạn cắt bỏ giám sát vừa rồi.

Thấy trên màn hình Thiệu Hành đầu tiên là bị gọi lại nói vài câu, tiếp theo một số đội viên an ninh ở cổng bay vị trí số 7 bị điều khỏi, sau đó giám sát nhấp nháy một lúc, hẳn là bị can thiệp, màn hình hiển thị ở Trung tâm Chỉ huy chính lúc này bị thay đổi. Bất quá hình ảnh giám sát thực tế cho thấy sau khi rung chuyển, Thiệu Hành thực sự bị một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chế trụ lại trong ba chiêu, ngay lúc cổng an ninh được mở liền nhảy ra ngoài.

Còn về người đàn ông cao lớn là ai thì… khỏi nói cũng biết.

Toàn bộ Trung tâm Chỉ huy rơi vào im lặng chết chóc, ngay cả Sở Tư cũng không nghĩ ra được con mẹ nó bịa ra chuyện vô nghĩa nào để tẩy trắng tên bắt cóc họ Dương đây.

Một lúc lâu sau, Tề Nhĩ Đức · Phùng và hai phó quan chỉ huy khác mới vừa cầm quyền hạn ký tự B cùng nhìn Sở Tư, “Trưởng quan, chúng tôi có phải hoa mắt rồi không…”

Các người sao không mù luôn đi…

Sở Tư bực mình nghĩ. Trong thâm tâm, anh muốn trước mặt mọi người đem Tát Ách · Dương trói lại đánh cho một trận, trên mặt vẫn không biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào. Anh cau mày nhìn chằm chằm cổng bay số 7 đóng mở trên đoạn video giám sát một lúc, vỗ vỗ giám sát viên nói: “Phát lại lần nữa.”

Khi giám sát viên điều chỉnh video, anh quay đầu liếc nhìn Tề Nhĩ Đức · Phùng và hai phó quan chỉ huy, rồi nói: “Không hoa mắt, tôi đã nhờ hắn tìm Thiệu Hành, nhưng không ngờ hắn lúc này còn muốn pha trò công khai ”.

Mấy người khác: “…”

Vào lúc này, nếu Sở Tư không phải cấp trên của bọn họ, bọn họ đại khái sẽ mở miệng mắng chửi rồi.

Càng là loại thời điểm này, thì càng phải bình tĩnh, càng phải tiết chế. Sở Tư chỉ vào đoạn video được phát lại nói: “Nhìn xem, biểu cảm của hai người này thực sự là bị ép buộc sao? Tôi bắt đầu từ việc này, phương thức của Dương tiên sinh quả thực có vấn đề, nhưng không thể nói là hành vi có mục đích. Sợ mọi người nghĩ lung tung nên giải thích vài câu, nếu không đã trực tiếp kết thúc chủ đề trong một câu rồi.”

Tề Nhĩ Đức · Phùng, hai phó quan chỉ huy, và cả giám sát viên gần như dán mắt vào màn hình, nhưng thành thật mà nói thì…

Ở cái loại góc độ giám sát này thì con mẹ nó nhìn thấy biểu cảm ở đâu chứ? ? ?

Vẻ mặt của bọn họ vẫn cổ quái như cũ, có chút do dự muốn nói lại thôi.

Sở Tư suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên chỉ vào màn hình lớn nói thêm: “Nhìn cái gì vậy? Đây là lý do tôi yêu cầu đồng bộ hóa bản đồ sao Long Trụ.”

Dù sao khi nói những lời bậy bạ thuận miệng nói thêm hành vi và hiện tượng trước đó, cưỡng ép lôi kéo quan hệ, làm cho lời nói bậy bớt mù quáng hơn. Bằng cách đánh lừa hai câu cuối một cách khó hiểu như vậy, một số người dễ bị dao động thường bị thuyết phục như thể họ hiểu.

Tất nhiên, cũng có những loại chày gỗ như Tề Nhĩ Đức · Phùng.

Tề Nhĩ Đức · Phùng: “Lý do gì?”

Sở Tư: “…” Quỷ mới biết mẹ nó là cái lý do gì.

Nhưng Sở trưởng quan, với tư cách là một người đàn ông quanh năm nói dóc, có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Anh kiềm chế được biểu cảm trên mặt mình ngay cả khi không nói nên lời, ở trong trạng thái có chút nóng nảy, lộ ra vẻ “Tôi đã nói như vậy, tại sao còn không hiểu?”

Khi anh tỏ ra đặc biệt đúng lý hợp tình, người đối diện sẽ vô thức ngẫm nghĩ “Chẳng lẽ tôi thực sự nghĩ sai rồi?”

Lúc này Sở Tư lại lên tiếng, hỏi ngược lại: “Ông nghĩ biểu đồ sao Long Trụ này từ đâu mà có?”

Tề Nhĩ Đức · Phùng sửng sốt, lần này không cần giải thích thêm, “Dương tiên sinh tìm người làm ra bản đồ sao này?”

Sở tư trong lòng tự nhủ, lão tử xem trời chặn người rốt cuộc quen tay luôn rồi, anh chế nhạo nói: “Hắn tự mình làm ra, lúc đó tôi đem vé cho người Huấn Luyện Doanh, hắn là một người toàn năng, thực sự không ai có thể làm được. Ông hẳn đã tính toán xem bản đồ sao này có thể rút ngắn thời gian giải cứu cả hành tinh đến mức nào rồi, để người có năng lực lại có tâm lên Bạch Lang Hạm tiến vào khu trung tâm, nhàn rỗi đến không có việc gì làm đi trói Thiệu Hành?”

Nhờ thực tế Tát Ách · Dương luôn làm những việc rất phi thường, không phải tư duy mà người thường có thể lường trước, cho nên dùng tư duy của người thường để giải thích, ngược lại có thể vớt hắn ra khỏi vòng tạo phản.

Mọi người vừa nghe, đúng là vậy thật, đều đã vào khu văn phòng trung tâm Bạch Lang Hạm, có thể ở trong cùng một văn phòng với trưởng quan quyền hạn tối cao nhất Tòa nhà an ninh, còn trói Thiêu Hành làm gì? Nếu muốn trói thì cũng nên trói Sở Tư ban lộc ngay cạnh kìa.

Đương nhiên loại hoạt động tâm lý này không thể nói ra.

Sở Tư đảo mắt nhìn xung quanh, đọc biểu hiện của mọi người, cuối cùng giọng điệu đều đều: “Tôi chỉ để Dương tiên sinh và Thiệu Hành cùng đi bàn bạc chuyện khác.”

Rốt cuộc thì trước kia hai phó quan chỉ huy đã tách khỏi Sở Tư mà đến các văn phòng khác nhau, không như Tề Nhĩ Đức · Phùng thích tìm chết, vừa nghe Sở Tư nói đã hiểu ngay dù tình hình thực tế có như thế nào thì Dương tiên sinh cũng ở đây, không có vấn đề gì, và sẽ không có vấn đề nào được phép xảy ra. Cả hai dựa bậc thang leo xuống mà gật đầu, ngay khi họ định đáp lại, Tề Nhĩ Đức · Phùng chày gỗ lại đến nữa.

Ông già suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như vậy, chúng ta kết nối với kênh liên lạc của đội trưởng Thiệu Hành một chút đi.”

Vừa nói, ông vừa quay đầu liếc nhìn hai vị phó quan chỉ huy, nói: “Như vậy hai vị phó quan chỉ huy mới có thể yên tâm.”

Hai người chỉ huy: “…” Lỗ tai nào của ông nghe thấy chúng tôi nói không yên tâm? !

Sở Tư đau não, anh nhớ khi Thái Không Giam Ngục kỷ niệm 150 năm tạo thành, Tề Nhĩ Đức · Phùng cái ông già chày gỗ này đã phát video bài phát biểu của anh lên màn hình lớn trong Thái Không Giam Ngục mà không hề bị gián đoạn, vì chuyện này mà kéo thêm thù hận. Nếu có thể, anh muốn tống cổ lão già ra khỏi văn phòng như đã làm trước kia, nhưng tình hình lúc này thực sự không thể thổi bay ông ta được.

Vẫn là cấp dưới, vẫn là tính cách chày gỗ như vậy, muốn tiêu hao tuổi già của ông ta quả thật không dễ dàng chút nào, nhưng hễ thay đổi chỗ đều muốn bị đá xuống đài. Sở Tư thầm nói: Tôi thực sự là một minh quân.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, người phụ trách liên lạc thử kết nối với kênh liên lạc của Thiệu Hành.

Dưới loại tình huống này, tất cả các liên kết đều là kênh công khai, tính bảo mật cao hơn nhiều so với các kênh riêng tư để không bị người khác chặn.

Trong khi chờ kết nối, Sở Tư dọn xong biểu cảm và thần kinh căng cứng của mình, sẵn sàng dọn dẹp tình hình ở phía đối diện.

Thật bất ngờ, vào thời điểm kênh được kết nối, khuôn mặt được phản chiếu trên màn hình ba chiều thực sự đúng là Thiệu Hành.

Tề Nhĩ Đức · Phùng nói, “Thiệu đội, Trung tâm Chỉ huy vừa nhận được cảnh báo an ninh, cổng số 7 tạm thời mở, các người tính làm gì?”

Thiệu Hành cười gượng một tiếng, nói: “Du lịch”

Tất cả mọi người: “…”

Sở Tư thầm nghĩ có thể bịa ra chuyện vô lý nào còn nực cười hơn thế này nữa được không?

Đội trưởng Thiệu Hành bị lừa bán không biết là bị Tát Ách · Dương đe dọa hay tạm thời đạt được một sự hòa giải nào đó, sau khi nói nhảm nhí xong lại tiếp tục: “Đùa chút thôi mà, tôi cùng Dương tiên sinh ra ngoài xử lý chút chuyện, sẽ về sớm thôi.”

Nghe anh ta nói như vậy, suy nghĩ trước kia của những người khác chỉ có thể bị nghẹn trở về —— Người nghi bị trói có thể kết nối liên lạc bình thường, còn nói đùa, xem ra tay vẫn có thể cử động không bị trói nên tạm thời không có vấn đề gì.

Sở Tư ở đầu bên này gật đầu với hắn, nói: “Vất vả hai người đi một chuyến.”

Ngay sau khi một cuộc trò chuyện như vậy xuất hiện, nghi ngờ đều biến mất.

Bên cạnh đó, từ xưa đến nay cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, Trung tâm Chỉ huy vẫn phải sử dụng bản đồ Long Trụ của Tát Ách · Dương.

*Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Trước khi liên lạc cắt đứt, Sở Tư nói thêm, “Tôi lát nữa về văn phòng tìm các người.”

******

Trong biển sao mênh mông, một chiếc phi cơ màu bạc lặng lẽ lướt qua với ánh sáng lạnh lẽo.

Đây là một chiếc máy bay cứu hộ, thoạt nhìn trông lớn hơn một chiếc máy bay chiến đấu một người, nó có cabin rộng. Bên trong cabin, máy truyền tin đặt trên bàn rung chuyển, màn hình nổi ba chiều lơ lửng trên đó đột ngột nhấp nháy và tắt hoàn toàn.

Thiệu Hành, đội trưởng đội an ninh trẻ tuổi ngồi ở tư thế nghiêm chỉnh, mắt vẫn dừng trước nơi vừa chiếu màn hình ba chiều, anh vẫn chưa định thần lại: “Hình như tôi nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời nói vừa rồi của trưởng quan thì phải, cho nên con mẹ nó có đúng là anh ta nói anh tìm tôi không?”

Anh hỏi xong lời này đợi một lúc, nhưng không nghe thấy một phản ứng nhỏ nào.

Thiệu Hành “Fuck” một tiếng thật thấp, một bên nói một bên điều khiển hướng đi: “Anh trói tôi lại còn nhờ tôi giúp anh lái máy bay, bản thân thì lười biếng dựa vào cửa sổ hóng gió phớt lờ câu hỏi của tôi, thứ cho tôi nói thẳng, Dương tiên sinh, anh quả thực là một kẻ khốn nạn đẳng cấp đấy.”

Tát Ách · Dương đang ngồi trên bệ cửa sổ được xử lý đặc biệt với một đầu gối gập lại, nghe vậy nguyên bản là mặc kệ. Cuối cùng không biết hắn lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên lười biếng trả lời: “Cám ơn vì lời khen.”

Thiệu Hành: “…” Mẹ nó sao câu trả lời giống Sở trưởng quan vậy.

Anh quay đầu lại liếc nhìn Tát Ách · Dương lần nữa, vẻ mặt khủng khiếp nghĩ: Cảm giác đau thương giống như nhục nhã mất chủ quyền quốc gia chết tiệt này, thật mẹ nó kích thích!

Lại sau một lúc lâu, Thiệu Hành nói: “Được rồi, đã chuyển tiếp hai lần liên tục, sau đó làm gì nữa? Tôi thực sự hoài nghi anh có thể tìm được Bệnh viện Quân đội Bạch Ưng trong nhiều mảnh vỡ như vậy, dựa vào bản đồ sao và bước nhảy? Tìm từng mảnh vỡ? Nói thật, tôi cho toàn bộ lực lượng an ninh ra ngoài, mỗi người một chiếc máy bay chiến đấu, trải thảm qua, so với máy bay chúng ta nhảy tới lui xung quanh còn nhanh hơn nhiều.”

Từ khi bị Tát Ách · Dương trói nhảy ra khỏi Bạch Lang Hạm đến giờ, Thiệu Hành cảm thấy người đàn ông này quá điên rồi, tự sát còn muốn lôi người không thù không oán như anh theo nữa chứ! Sau lại phát hiện ra bên kia thực sự có mang theo một chiếc máy bay nén, anh thậm chí còn cảm thấy Dương tiên sinh là một kẻ mất trí —— Mẹ nó có máy bay bay còn không sớm mang ra một hai phải dùng nhảy làm gì? ! Chỉ cần chúng ta trì hoãn thêm vài giây nữa sẽ vĩnh viễn trở thành rác vũ trụ con mẹ nó có biết không?

Vốn dĩ đã lên máy bay, việc đầu tiên muốn làm chính là hung hăng đánh một trận với Dương tiên sinh này, nhưng khi nghe câu sau, anh đã đổi ý.

Vị Dương tiên sinh này nói rằng mục đích của hắn là tìm đến Bệnh viện Quân đội Bạch Ưng, kéo Thiệu Đôn trở lại Bạch Lang Hạm, ngay lập tức, ngay lập tức, càng sớm càng tốt. Hợp tác tốt thì mọi người đều vui vẻ, không hợp tác thì trực tiếp ném máy bay đi.

Lúc đó Thiệu Hành đã cùng kẻ bắt cóc Dương bắt tay giảng hòa cấu kết làm chuyện xấu: “Hợp tác! Anh muốn hợp tác với cha tôi?! Nhưng… tại sao anh phải trói tôi? Ý tôi là trói tôi có lợi ích gì đâu?”

Tát Ách · Dương lúc ấy cũng lười cho anh một cái liếc mắt, thản nhiên nói: “Không tìm anh làm sao tôi biết trông ông ta như thế nào mà tìm?”

Thiệu Hành lúc này mới im lặng: “…” Tổ tông à, anh mẹ nó ban ngày ban mặt ở căn cứ Tòa nhà An ninh chơi trò bắt cóc, liều mạng bị truy nã, chỉ là muốn tìm người nhận mặt sao? Anh sao lại không biết điều như vậy?

Bầu Trời Đêm – 061

Chương 61 Bắt cóc

Bầu không khí ái muội trong phòng ngủ lập tức bị gột rửa sạch sẽ, như bị dội một gáo nước đá lên đầu, nhiệt huyết cũng hành quân lặng lẽ…

Không đợi Tát Ách · Dương trả lời, Sở Tư liền vén áo liếc mắt nhìn xuống dưới.

12 00: 09: 36

Không bỏ sót một chữ số nào. Thời gian đếm ngược thực sự đã giảm từ 123 ngày lúc đầu xuống còn 12 ngày. Tốc độ nhảy lầu cũng không nhanh thế.

Sở Tư nhìn xuống đồng hồ đếm ngược hồi lâu không nói chuyện, nhìn từ góc độ của Tát Ách · Dương không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn thấy một chút khóe miệng nhếch lên, vẻ ngoài lạnh lùng ngày thường vẫn như cũ, như cảm xúc không có chút biến hóa gì.

Lại qua vài giây sau, Sở Tư mới đứng thẳng dậy, vỗ vai Tát Ách · Dương ý bảo hắn tránh ra một chút, nói: “Đúng là không nhầm, nhưng 12 ngày cũng vấn đề gì, đủ làm không ít việc cũng như tìm người rồi. “

Anh trông rất bình tĩnh, dường như việc đếm ngược không làm anh bối rối mà chỉ là một con số giảm dần mà thôi.

“Đếm ngược này là chuyện gì vậy? Vì sao máy móc thông minh lại đếm ngược?” Tát Ách · Dương xoay người sang ngang, nhưng vẫn vươn tay nắm lấy anh. “Tôi chưa từng gặp qua kết quả của phương pháp điều trị máy móc là đem người trị thành bom hẹn giờ thế này. “

Sở Tư bị hắn bắt được cổ tay, dưới chân dừng lại, có chút cáu kỉnh liếc nhìn tay hắn: “Tôi đang vội, anh có thể để tôi vừa nói chuyện vừa làm việc không hả? Tiết kiệm sức lực đi. Vả lại, anh nghĩ quá nghiêm trọng rồi, không đến mức độ biến người thành bom thịt đâu.”

Tay Tát Ách · Dương không lập tức buông ra, hắn kéo khóe miệng, nhưng trong mắt không có ý cười: “Tuy rằng tôi rất thích dáng vẻ không khoan nhượng của anh, nhưng đừng mong nói ra mấy câu lừa dối trước mặt tôi cho qua chuyện, tôi không phải nhóm mấy đứa ngốc Huấn Luyện Doanh kia, cũng không phải mấy quan viên đội trưởng cảnh vệ bị anh trấn áp.”

Sở Tư nhìn hắn: “Cho nên?”

“Mạch của anh đập nhanh hơn trước, việc đếm ngược này khiến anh lo lắng, bình tĩnh đều là giả vờ.” Tát Ách · Dương chọc mạnh vào trọng điểm, không chừa lại cho anh chút mặt mũi nào.

Sở Tư: “…”

Đây thực sự là phản xạ có điều kiện của anh, thói quen thường hạ thấp mọi chuyện để tránh suy đoán và hoảng sợ không cần thiết. Cho nên khi nhìn thấy đồng hồ đếm ngược, theo phản ứng bản năng giảm mức độ nghiêm trọng của vấn đề trước, mặc kệ xuất phát từ lý do gì.

Anh sống nhiều năm như vậy, tật xấu cậy mạnh này đã theo anh không ít năm, đã ăn sâu bén rễ đến mức gần như mọc ra từ trong xương cốt, ngay cả Tưởng Kỳ cũng không làm anh thay đổi, càng đừng nói trong thời gian ngắn làm anh xoay chuyển tư duy.

Nhưng loại người như Tát Ách · Dương có lẽ sinh ra để trị anh, mỗi một câu nói dối mà anh đắp lên từng mảng da chẳng hề có tác dụng gì trước mặt hắn, trông như một hoàng đế trong bộ quần áo mới.

Tát Ách · Dương không chỉ cởi bỏ quần áo mới, mà còn luôn tìm được lý do để chống đỡ lý lẽ, đến nỗi không biết phản bác lại từ đâu, chỉ có thể trầm mặc mắt to trừng mắt nhỏ.

Phải nói rằng khi đối phó với loại người như Sở Tư, kiểu tiếp cận thẳng thắn này hữu ích hơn bất kỳ cách nói uyển chuyển nào khác.

Da bị rách, có còn muốn tròng lên không?

Đương nhiên là không.

Sở Tư trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng nhún vai, nói: “Theo lời lão bác sĩ Thiệu, lúc đầu tôi có nghĩ đến việc nuôi chân tay, nhưng vì hoạt tính thật sự không ổn định, mà đào thải của cơ thể tôi cực kỳ nghiêm trọng, cho nên đã chuyển sang phương pháp điều trị cơ học thông minh và được chuyển đến tay lão Thiệu. Nhưng cơ thể tôi vẫn có phản ứng từ chối rất nghiêm trọng đối với máy móc thông minh, một trường hợp hiếm gặp. May là máy móc thông minh thuận tiện cho việc gỡ lỗi liên tục nên hiệu quả tốt hơn, chỉ có một rắc rối là không thể mãi mãi hoàn thành trong một lần. Việc đếm ngược này là để nhắc nhở tôi rằng thời gian gỡ lỗi lại sắp đến, cho nên tôi sẽ trở về biệt thự riêng của mình sáu tháng một lần để nghỉ ngơi trong vài ngày, vậy thôi.”

“Anh vẫn chưa nói hậu quả kết thúc đếm ngược.” Khi Tát Ách · Dương dầu muối không thấm, đại khái so với Sở Tư chỉ có hơn chứ không kém.

Sở Tư cân nhắc lời một chút, nói: “Khi đếm ngược kết thúc, có thể xảy ra tình trạng thân thể trở nên mất kiểm soát, có thể cố ý ngừng hoạt động một thời gian.”

Câu nói của anh nói dễ hiểu là nửa người bị bất tiện khi cử động, nhưng so với những hậu quả nghiêm trọng khác, hậu quả bất tiện này nhẹ hơn rất nhiều.

Nhưng thật không may, Tát Ách · Dương lại lần nữa lược bỏ tất cả sửa đổi, hỏi thẳng: “Phạm vi máy móc thông minh thay thế có liên quan đến tim?”

Sở Tư giật giật môi, cuối cùng vẫn nói “Ừm”.

Nếu chỉ ngừng nửa tay chân thì không sao, nhưng nếu ngừng luôn tim thì kết quả không cần nói cũng biết, không thể giải thích bằng một câu đơn giản “Máy móc ngủ đông”, mà phải đổi thành “Yên giấc ngàn thu”.

Sau khi nghe câu trả lời này, Tát Ách · Dương trở nên hoàn toàn vô cảm, bộ dạng nhìn người không có biểu cảm này thực sự khiến anh rất sợ hãi và căng thẳng.

Nhưng trong lòng Sở Tư cảm thấy bị thứ gì đó cào nhẹ, buột miệng nói: “Không sao, còn kịp mà.”

Nói xong, anh tự cười nhạo mình trước tiên, không mang theo ý châm chọc mà có chút đùa giỡn, “Tôi rõ ràng là người mang máy đếm ngược, như thế nào anh lại trở thành người được an ủi vậy.”

Nếu là bình thường, Tát Ách · Dương sẽ cười đáp trả lại, có thể hắn sẽ nói “Vì sao thì trong lòng trưởng quan anh biết rõ còn gì” hay đại loại thế, dù sao thì họ cũng ngươi cong ta vòng như thế này lâu rồi. Nhưng lần này Tát Ách · Dương lại không nói gì, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Sở Tư, bởi vì vẻ mặt quá nặng nề cùng với ánh mắt quá thấu triệt, khiến người ta có cảm giác không thể che dấu.

Ánh mắt này còn khó chịu hơn loại gần trong gang tấc trên cao nhìn xuống mà soi mói.

Sở Tư liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng rút tay về, ném chiếc cà vạt đã bị chà đạp không còn nhìn ra hình dáng xuống giường, chọn một chiếc cà vạt khác trong tủ nói: “Vừa rồi khi ăn cơm, tôi đã gửi tin nhắn cho bọn Đường, yêu cầu bọn họ đồng bộ bản đồ sao Long Trụ lấy được ở Pháo đài Ba Ni Bảo, vốn dĩ ban đầu chỉ muốn đánh dấu vị trí của từng mảnh vỡ, để Bạch Lang Hạm không cần phải như ruồi không đầu. Tôi đã phát đi tín hiệu tìm kiếm và tín hiệu triệu tập ở khắp mọi nơi trong không gian, thực ra bây giờ tôi đang tự giúp mình, nếu có hình ảnh bản đồ, tìm ra Bệnh viện quân đội Bạch Ưng không phải việc gì khó, nơi đó có thiết bị và người có thể giúp tôi gỡ lỗi.”

Nói xong, anh thắt chặt cà vạt, sửa sang lại một chút. Anh tự giác giải thích gần hết, rồi không định nói thêm gì nữa. Ai ngờ Tát Ách · Dương lại đột nhiên mở miệng hỏi một câu ông nói gà bà nói vịt: “Anh nói xem bác sĩ Thiệu với tiểu bạch kiểm thu thập ADN là quan hệ gì?”

“… Tiểu bạch kiểm?” Sở Tư sửng sốt, “Anh nói Thiệu Hành? Lão bác sĩ Thiệu là cha hắn.”

Tát Ách · Dương nói “ừm”.

Sở Tư nhìn sắc mặt hắn, đang định nói gì đó thì bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa.

“Anh…” Anh do dự, cuối cùng chớp chớp mắt nói: “Quên đi, nói sau vậy.”

Anh sải bước ra khỏi phòng ngủ.

Những người đến là hai vị phó quan chỉ huy văn phòng số 1, hiển nhiên là Tề Nhĩ Đức · Phùng cử họ đến.

“Trưởng quan, Trung tâm Chỉ huy vừa nhận được bản đồ sao Long Trụ, mời ngài ra quyết sách phân bổ lực lượng cứu hộ. Ngoài ra, đại quan chỉ huy Tề Nhĩ Đức · Phùng vẫn có một ít quyền hạn thực tế yêu cầu cùng ngài trao đổi một chút.”

Lão Phùng lúc trước cả ngày hết chuyện để nói, làm vô số chuyện kinh khủng, khiến Sở Tư không ít lần cảm thấy ngột ngạt. Bây giờ ở tuổi hoàng hôn được thăng chức từ một quan chức tuyên truyền thành đại quan chỉ huy, nhưng vẫn kiên cường giữ vững tinh thần này, không mệt mỏi thêm trở ngại cho người khác——

Hai vị phó quan chỉ huy này là thân tín của chấp hành trưởng quan văn phòng số 1, giờ đây phải trơ mắt nhìn Sở Tư nhận toàn bộ quyền hành của Liên minh trưởng quan vào trong tay, tư vị trong lòng ước chừng rất phức tạp.

Sở Tư liếc nhìn bọn họ, gật đầu nói: “Được.”

Anh quay đầu lại, theo bản năng đang định gọi Tát Ách, thời điểm anh há mồm lại im lặng ngậm miệng, nắm chặt chóp mũi ho khan, thanh thanh yết hầu mới lần nữa gọi: “Dương tiên sinh.”

Khi bọn họ nói chuyện, Tát Ách · Dương không còn ở trong phòng ngủ nữa mà dựa vào ghế sô pha trong phòng khách, ôm tay không hiểu vì lý do gì.

Sở Tư vừa gọi xong hắn liền nhướng mi, thoạt nhìn biểu hiện vẫn như thường, thậm chí còn hếch cằm nhìn Sở Tư: “Chờ chuyện khác trưởng quan xử lý xong thì về bàn tiếp.”

“???” Sở Tư trong lòng nghĩ Tát Ách · Dương cũng có lúc dễ nói chuyện vậy sao? Giống như ánh mắt muốn nướng cháy người khác vừa rồi không phải hắn vậy.

Nhưng bây giờ không phải lúc ở đây nghiên cứu vấn đề Tát Ách · Dương lật mặt còn nhanh hơn lật sách ra sao, anh gật đầu, cùng hai vị phó quan chỉ huy dẫn ra cửa ngoài văn phòng, đi thẳng đến Trung tâm Chỉ huy.

Tề Nhĩ Đức · Phùng đang cầm tai nghe của mình trước màn hình bản đồ sao khổng lồ và đang nói chuyện với thuyền trưởng tạm thời phụ trách giám sát hành trình của Bạch Lang Hạm, thấy Sở Tư vào cửa liền ra đón.

Trung tâm Chỉ huy Bạch Lang Hạm là trung tâm của khu văn phòng, không xa văn phòng của Sở Tư. Đây là một phòng lồng vào nhau, trên vách tường phân bố bản đồ sao, bản đồ dẫn đường, bản đồ số liệu Bạch Lang Hạm và màn hình giám sát thời gian thực. Đáng lẽ nên có hai mươi màn hình canh gác mỗi khu vực trong thời gian thực, nhưng lúc này chỉ có chưa đến 10 màn hình canh gác, thuyền trưởng tạm thời ban đầu là hoa tiêu đặc biệt của Bạch Lang Hạm.

Ở giữa những màn hình khổng lồ đó, có một bàn hội nghị thuôn dài.

“Trưởng quan, ngồi.” Tề Nhĩ Đức · Phùng đón Sở Tư ngồi xuống, nói: “Chúng tôi vừa tạo một phân chia sơ bộ bản đồ sao mà ngài đã cho người đồng bộ hóa, chỉ chờ ngài đến xem. Phân chia này có thể xong trong thời gian ngắn nhất, bao phủ hoàn toàn tất cả các mảnh vỡ hành tinh được bảo vệ bởi Long Trụ”

“Khoảng bao lâu?” Sở Tư hỏi, nhìn những đường phân cách chằng chịt trên màn hình.

“Một tuần.” Tề Nhĩ Đức · Phùng nói.

“Một tuần…” Sở Tư lặp lại, nhưng anh thở dài trong lòng, thực ra còn một vấn đề khác chưa nói với Tát Ách · Dương. Đó là, mặc dù đếm ngược hiển thị 12 ngày, nhưng nói chung là đến năm ngày cuối cùng. Để tự bảo vệ hệ thống, toàn bộ cơ thể sẽ bước vào trạng thái ngủ trước để giảm tổn thương hệ thống xương sống do rối loạn.

Khoảng thời gian mà Tề Nhĩ Đức · Phùng đưa ra rất đáng xấu hổ và nó tình cờ là ngày cuối cùng trước khi ngủ. Nếu mảnh vỡ Bệnh viện quân đội Bạch Ưng có thể được tìm thấy trong mấy ngày đầu thì không còn gì tuyệt hơn, nếu để chậm đến hai ngày cuối cùng thì anh sẽ có chút phiền phức.

Huống hồ, đây là nói chung.

Khi bị sao chổi bám vào, anh không chừng còn gặp phải sự kiện xác suất nhỏ — Chẳng hạn thời gian này lên cơn động kinh, nhảy lầu. Một ví dụ khác là trực tiếp bước vào ngủ đông trước thời hạn năm ngày cuối cùng…

Đối với một số việc, anh có thể phải lên kế hoạch trước.

Anh đang suy nghĩ, Tề Nhĩ Đức · Phùng lại nói, “Tôi có một số quyền hạn khác, cần trao đổi với ngài một chút, chẳng hạn như quyền mở khóa vòng hắc kim của tù nhân Thái Không Giam Ngục.”

Quyền hạn mở khóa vòng hắc kim được chia thành bốn khối. Với tư cách là chấp hành trưởng quan của văn phòng số 5, Sở Tư độc chiếm quyền kiểm soát ký tự A, chiếm 50% và hai vị phó chấp hành quan dưới quyền của anh kiểm soát ba quyền khác ký tự B, mỗi người chiếm 10%. Quyền cuối cùng là ký tự C còn lại, được kiểm soát chung bởi toàn bộ Liên minh chấp hành trưởng quan Tòa nhà An ninh, chiếm 20%.

Bây giờ chấp hành đại biểu của Tòa nhà An ninh được thay thế bởi Tề Nhĩ Đức · Phùng, vì vậy quyền hạn mà ông ta kiểm soát thực sự bao gồm ba ký tự B và một ký tự C, tổng quyền hạn tương đương với Sở Tư.

Sở trưởng quan, với tư cách là một đại biểu ưu tú, không quan tâm nhiều đến thể diện, thậm chí có thể nói “ABC giao hết ra đây đi” trong một số trường hợp. Xét cho cùng, trong tình huống đặc biệt này, việc tập trung quyền lực tối cao không phải là chuyện xấu. Ở một mức độ nhất định ngược lại có thể nâng cao hiệu suất.

Nhưng lúc này, anh đang lo lắng về việc “Có thể tiến vào trạng thái ngủ đông” nên đành phải dọn dẹp lại mặt mình. Anh cho phép Tề Nhĩ Đức · Phùng tiếp tục giữ một quyền ký tự B, hai quyền còn lại giao cho hai vị phó chấp hành quan văn phòng số 1.

Về phần quyền hạn ký tự C đại biểu cho Liên minh chấp hành trưởng quan, anh rất không khách khí mà buộc chặt trong túi.

Ngay sau khi giao quyền hạn xong, muốn tìm Thiệu Hành của lực lượng an ninh đến để bàn kế hoạch bao phủ mảnh vỡ hành tinh, màn hình trung tâm chỉ huy số 3 đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!” Vài vị sĩ quan sợ hãi cả kinh, sải bước tới màn hình.

Chỉ nghe người giám sát vẻ mặt hoảng sợ nói: “Đội trưởng Thiệu Hành bị trói!”

Mọi người: “…Nói chơi cái gì vậy?”

Người giám sát lo lắng giải thích: “Vừa rồi màn hình điều khiển bị nhiễu, vẫn luôn dừng ở trên cùng một giao diện. Khi tôi phát hiện ra nhiễu đã được loại bỏ và chuyển trở lại, thấy cổng máy bay ở vị trí số 7 đã được mở ra và có một người đàn ông mặc đồ đen. Người đàn ông cao lớn trói đội trưởng Thiệu Hành nhảy… nhảy ra ngoài… “

Sở Tư: “…”

Quỷ Ảnh Thực Lục – Chương 2

Chương 2 Trống không

Khi Lục Viễn xuống giường, liền cảm thấy chân có chút yếu ớt, cảm giác giẫm lên rất mãnh liệt, tính thời gian, đã hơn một ngày chưa ăn. Anh mở tủ lạnh, định lấy bình sữa uống tạm.

Khi cánh cửa tủ lạnh được mở ra, anh sững sờ, tự hỏi có phải mình đã ngủ ở nhà người khác hai ngày rồi không, anh quay đầu nhìn quanh căn nhà, xác nhận đó là nhà anh thuê chưa đến 20m2 nhưng phải trả tiền hàng tháng. Một căn nhà nhỏ đổ nát với hơn một nghìn tiền thuê.

Nhưng tủ lạnh đầy đồ này là từ đâu ra? Chẳng lẽ cũng là chính mình đã mua ngày hôm qua?

Trải qua một hồi lâu trong tủ lạnh, Lục Viễn lấy sữa ra uống một ngụm, sau đó sờ điện thoại bấm một dãy số.

“Sao vậy?” Một giây sau khi giọng nói Hứa Giai Âm phát ra từ ống nghe, Lục Viễn biết cô không thể lén mua đồ trong tủ lạnh, liền hối hận vì cuộc gọi này.

“Anh gọi nhầm số thôi.” Lục Viễn từ trong tủ lạnh kéo ra ống bánh quy, lấy ra một miếng bánh đưa vào miệng, đồ trong tủ lạnh không có thứ gì thích ăn.

“Lục Viễn, anh không nghĩ cái lý do này rất vớ vẩn sao, anh kiếm cái lý do này gọi đến quấy rầy tôi không cảm thấy nhàm chán à? Chia tay thì chia tay, anh không phải bắt tôi phải đối mặt với thực tế sao? Ai mới là người không đối mặt với thực tế chứ?” Giọng nói của Hứa Giai Âm có chút tức giận, có thể nghe ra cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Trước một loạt câu hỏi này, Lục Viễn chỉ mở miệng nói “Xin lỗi”, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Mùi vị của bánh quy vẫn có thể chấp nhận được, trước đây anh chỉ chấp nhận hương vị cacao trong bánh quy thì bây giờ anh thấy vị việt quất cũng không quá kinh khủng. Có lẽ lần sau có thể thử lại hương dứa, anh nghĩ khi mang đồ đến cửa phòng.

Lão chủ nhà đang đứng canh ở đầu cầu thang, tựa hồ biết anh sắp ra ngoài, vừa nhìn thấy liền hỏi: “Lần trước đã nói với cậu… Cuối tuần chuyển nhà được không?”

Lục Viễn nhìn chằm chằm lão nhân thật lâu, trong đầu suy nghĩ nửa ngày, chuyện này anh căn bản không biết hay quên mất?

“Mấy hôm trước tôi vừa nói với cậu, con trai tôi khi kết hôn cần dùng phòng…”

“Thứ bảy tôi chuyển nhà.” Lục Viễn nhớ lại, ông cụ đã nói với anh về chuyện này, anh cũng nhờ đồng nghiệp tìm nhà để chuyển. Tuy rằng phiền phức, nhưng hiện tại khiến anh rất vui, ít ra anh không phải không nhớ ra mọi thứ.

Văn phòng của Mạnh Phàm Vũ ở tầng 27, khi đi vào thang máy, Lục Viễn có chút hốt hoảng, không gian nhỏ hẹp của thang máy khiến lòng bàn tay anh đổ mồ hôi. Anh bấm vào tầng 27, phát hiện bắt đầu từ tầng 2, đèn ở các tầng khác đều sáng, nói cách khác, anh phải đợi cửa thang máy đóng mở 13 lần trước khi lên đến tầng 27.

“Chết tiệt.” Lục Viễn thở dài mắng một câu, vừa rồi thang máy đi xuống cũng không có ai đi ra, không biết ở cái gọi là cao ốc văn phòng cao cấp này có ai lại nhàm chán như vậy.

Anh dựa vào bên cạnh, ép mình đọc tất cả những dòng chữ nhỏ trên tờ quảng cáo đối diện. Đây là phương pháp mà Mạnh Phàm Vũ đưa ra để anh chuyển hướng sự chú ý, có thể giải tỏa nỗi sợ hãi không gian chật hẹp. Đọc xong một dòng, thang máy dừng ở lầu hai, cửa mở ra, bên ngoài không có người, Lục Viễn vươn tay ấn nút đóng cửa, lại nhìn quảng cáo. Sau đó anh lên tầng 4, lại dừng, vẫn không có ai. Rồi tầng sáu, tầng tám, tầng mười… Hôm nay là ngày làm việc, đáng lẽ phải bận rộn nhưng lại không có ai vào thang máy.

Sự thay đổi trọng lực do thang máy lúc dừng lúc đi, khiến Lục Viễn cảm thấy choáng váng, sau khi ấn nút đóng cửa bảy tám lần, anh bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Lục Viễn cũng không còn tâm trạng xem quảng cáo, cũng không cần cố ý chuyển hướng chú ý, tất cả sự chú ý đều dồn vào dạ dày đang sông cuộn biển gầm, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi thang máy.

Đến tầng 22, thang máy lại dừng, khi cửa mở ra thì có một người phụ nữ đeo kính đứng bên ngoài. Khi Lục Viễn nhìn thấy cô, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có người bước vào, cuối cùng anh không còn đơn độc chịu đựng thang máy lúc dừng lúc đi.

Người phụ nữ lịch sự mỉm cười với anh rồi bước vào thang máy. Trước khi nụ cười trên mặt Lục Viễn có thời gian nở ra hoàn toàn, thang máy vang lên tiếng chuông báo động.

Cả hai đồng thời ngây ngẩn cả người, đó là một báo động báo quá trọng tải. Người phụ nữ bước ra, chuông báo động dừng lại.

“Lỗi à?” Cô lại bước vào, có chút không thể giải thích được.

Vừa mới đứng vững, thang máy lại phát ra tiếng kêu to.

“Bỏ đi, tôi không đi nữa.” Người phụ nữ lắc đầu lùi lại, vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt.

Khi cửa thang máy đóng lại, Lục Viễn đá vào của, nhìn lên thì thấy bên cửa có ghi tải trọng 1300KG, đúng là thang máy hỏng.

Cuối cùng cũng đến tầng 27, Lục Viễn đi ra khỏi thang máy ôm bụng, vừa nhìn thấy một nhân viên bảo vệ từ cuối hành lang đi tới, anh cảm thấy cần phải nhắc nhở.

“Thang máy các anh có vấn đề, vừa rồi hai người vào đã báo vượt trọng tải.” Lục Viễn chỉ vào thang máy, phát hiện sau khi đi ra nhanh như vậy, cửa thang máy vẫn mở, “Nhìn xem, cửa vẫn không đóng.”

Vốn dĩ anh muốn nói Các anh nên có một người điều hành thang máy, nhưng bụng anh vẫn cảm thấy nôn nao muốn nôn, vì vậy anh quay sang văn phòng của Mạnh Phàm Vũ chạy chậm đến.

“Tôi thực sự không đi đâu cả, tôi đã ngồi ở đây suốt, không biết bà ấy vào bằng cách nào, giống như gặp quỷ vậy.” Lâm Tiểu Mạn ngồi ở quầy lễ tân với vẻ mặt đau buồn, giải thích với Mạnh Phàm Vũ rằng cô không biết tại sao Vu phu nhân có thể xông thẳng vào phòng làm việc của hắn, nhìn thấy Lục Viễn đi vào, cô nở một nụ cười chuyên nghiệp.

Mạnh Phàm Vũ quay đầu lại nhìn Lục Viễn, không cùng Lâm Tiểu Mạn tranh luận nữa, dẫn Lục Viễn vào văn phòng.

“Sao cậu không đưa tôi vào phòng trị liệu?” Lục Viễn vào phòng làm việc liền dựa vào sô pha, đã ngủ hai ngày giờ vẫn rất buồn ngủ, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra, cộng thêm thang máy tung hoành, anh hiện tại không phân biệt được mình muốn ngủ hay muốn nôn nữa.

“Cậu không phải không muốn còn gì.” Mạnh Phàm Vũ đóng cửa, kéo rèm, ánh đèn mờ ảo, hai tay ôm ngực ngồi sau bàn làm việc nhìn Lục Viễn.

“Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể cần phòng trị liệu rồi.” Lục Viễn ngồi xuống ghế sô pha, nói xong nằm xuống, sau khi suy nghĩ xong liền đặt chân lên ghế sô pha, “Tôi không nhớ có hẹn thời gian với cậu, không nhớ đã ra ngoài mua đồ ăn để tủ lạnh bao giờ. Ý tôi là… không phải là tôi quên, mà là tôi căn bản không biết chính mính đã làm những chuyện thế này.”

“Tủ lạnh? Có chắc là trước đây không mua không?”

“Không cần xác nhận, tôi sẽ không mua những thứ kia. Bánh quy, bánh xốp đường, ô mai, tất cả đều là đồ ăn vặt. Hơn nữa, sau khi mua về tôi không thể cho vào tủ lạnh.” Lục Viễn nhắm mắt nhớ lại đồ trong tủ lạnh, còn có kẹo cao su và bánh su kem, hơn nữa đều không được sắp xếp gọn gàng như phong cách của anh.

“Còn chuyện gì khác xảy ra gần đây không? Cậu cảm thấy kỳ lạ, không bình thường.” Mạnh Phàm Vũ cầm bút của mình lên, viết gì đó vào một mảnh giấy trên bàn.

“Tôi nghĩ…” Lục Viễn day day trán, “Giấc mơ có tính không?”

“Có tiến triển gì không?” Mạnh Phàm Vũ biết giấc mơ của Lục Viễn, hắn đã nghe Lục Viễn kể về con đường dài lát đá xanh và đôi bàn tay phụ nữ khi còn học cao trung, cũng biết giấc mơ này đã kéo dài mười năm rồi.

“Không có, chỉ là so với trước đây nhiều lần hơn, càng ngày càng chân thật, cậu nói xem một ngày nào đó giấc mơ có thành hiện thực không?”

“Hiện thực? Bị mắc kẹt trong giấc mơ sao?” Mạnh Phàm Vũ mỉm cười.

“Đừng làm tôi sợ chứ! Không có đạo đức nghề nghiệp gì cả.” Lục Viễn mở mắt ra.

“Cậu không phải không tin những cái đó sao, còn gì nữa không?”

Còn gì nữa, Lục Viễn nhất thời không nghĩ ra, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. Trước khi từ trong mộng tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy hơi khó thở, nhưng gần đây càng ngày càng cảm thấy trước khi tỉnh lại luôn sợ hãi, nhưng lại không nghĩ ra sợ hãi cái gì.

“Không có, trọng lượng tăng lên 1.300 kg có tính không?” Anh nghĩ đến thang máy.

“Gì?”

Lục Viễn nói chuyện thang máy lần nữa, ngồi dậy, nhìn lướt qua lịch để trên bàn, mặt trên viết thứ sáu: “Còn ngừng 13 lần, nếu có thêm một con mèo đen nữa, không còn gì hoàn mỹ hơn.”

Tay cầm bút Mạnh Phàm Vũ dừng lại một chút, lại tiếp tục viết trên giấy, không nói tiếp chủ đề của Lục Viễn nữa.

“Gần đây cậu có liên lạc với Giai Âm không?”

“Cậu cảm thấy có liên quan đến cô ấy sao? Cô ấy không có khả năng ảnh hưởng lớn đến tôi như vậy, đã chia tay mấy tháng rồi.” Lục Viễn đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, lấy một quyển trên giá sách của Mạnh Phàm Vũ lật xem.

“Tôi chỉ đoán thôi.”

“Tập tám Người đàn bà treo cổ?” Lục Viễn cầm một quyển sách quơ quơ trước Mạnh Phàm Vũ, anh cảm thấy nếu chỉ nhìn tủ sách dày đặc thể nghiệm tâm linh, truyền thuyết về quỷ và thần thánh này, không ai có thể nghĩ rằng Mạnh Phàm Vũ lại là một bác sĩ tâm lý.

“Cậu có thể hợp tác chút không? Tôi sẽ không tính bớt cho cậu cái này đâu.”

“Chia tay thì không liên lạc nữa, lúc chiều nhìn thấy đống đồ ăn vặt, gọi điện thoại muốn hỏi, nhưng lại bị ăn mắng.” Lục Viễn mở sách ra lật vài trang, “Người đàn bà treo cổ là cái gì?”

“Ma treo cổ.” Mạnh Phàm Vũ cau mày, mỗi lần đều như vậy, cùng Lục Viễn trò chuyện chưa bao giờ suôn sẻ.

“Ma treo cổ* không phải là loại sâu chúng ta chơi khi còn nhỏ sao? Ai đặt tên dễ nghe vậy.”

*Ma treo cổ là ấu trùng của một loại bướm đêm

“《 Nhĩ Nhã 》,” Mạnh Phàm Vũ suy nghĩ một chút, cào giấy vài lần, “Nhắc đến lúc nhỏ, cậu nhớ sớm nhất là bao nhiêu tuổi? Về cha mẹ cậu, cậu không có ấn tượng gì sao?”

Thân thể Lục Viễn đột nhiên đứng thẳng, bàn tay lật sách dừng ở trên không, nhéo vài trang sách, chợt mất đi vẻ thoải mái nhàn nhã vừa rồi. Mạnh Phàm Vũ biết đây là chìa khóa của anh, chìa khóa để giải quyết hàng loạt vấn đề mấu chốt, cũng là thứ mà anh luôn lảng tránh.

Lục Viễn không có cha mẹ, không có ký ức trước 8 tuổi.

“Cậu nói xem, tại sao lại gọi là Người đàn bà treo cổ, không phải là Người đàn ông treo cổ, Người treo cổ hả?” Lục Viễn im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên hỏi.

“Ma treo cổ không có nam,” Mạnh Phàm Vũ trả lời, lẳng lặng nhìn anh, “Làm thôi miên được không?”

“Lần sau đi, tôi muốn nôn ngay đây.”

Lục Viễn đặt sách trở lại trên giá, không phải không muốn hợp tác với Mạnh Phàm Vũ, chính anh cũng muốn biết bản thân xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi lần nhắc tới chủ đề này, bản năng đều có một loại phản kháng.

Anh cảm thấy mình sợ, dù không biết mình sợ cái gì, nhưng anh cảm thấy kí ức là một chiếc hộp Pandora không thể mở ra.

“Vậy thì khi nào cậu cảm thấy thích hợp thì làm sau cũng được.” Mạnh Phàm Vũ không ép buộc anh.

“Tôi ngủ một lát.” Lục Viễn ngã ngồi trên sô pha.

“Mua một con chó về nuôi đi.”

“Tôi không phải góa phụ, cũng không phải ông già cô đơn, nuôi một con chó cũng không sao, tôi đâu phải không thể không nuôi nổi mình chứ.”

Lục Viễn nhắm mắt lại, không còn buồn ngủ như lúc mới đến, nói cách khác, lời nói của Mạnh Phàm Vũ khiến anh mất ngủ, nhưng anh vẫn định ngủ, anh không muốn nói về chủ đề này nữa, thà tin rằng mình nhảy ra từ cục đá còn hơn.

Mạnh Phàm Vũ tắt đèn, ánh sáng trong văn phòng hoàn toàn mờ đi. Về chuyện mua một con chó, hắn không nhấn mạnh nữa, có lẽ hắn nên mua một con đưa cho Lục Viễn, bởi vì lý do để Lục Viễn nuôi chó khó nói nên lời.

Đối với một người không tin vào bất cứ cái gì, lý do này sẽ khiến anh cười đến rụng răng.

Lục Viễn, nó có thể nhìn thấy những thứ mà cậu không thể.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua không có thay đổi, tôi quên nói …
Không ngạc nhiên, mấy ngày nay có thể thay đổi hàng ngày.

Quỷ Ảnh Thực Lục – Chương 1

Chương 1 Dị đồng

Ngày 21 tháng 2

Ngày liễu vàng Quý Dậu ngã xuống

Mặt trời nhiễm đỏ chìm xuống phía tây như màu máu nhuộm đỏ đường chân trời, mây đen nhô lên từ đường chân trời cũng bị mặt trời nhuộm thành một màu đỏ sẫm, mặt trời lặn vào ngày này khác với trước đây, vết máu chảy ra từ mây đen khiến con người ta cảm thấy ớn lạnh.

Một người đàn ông đứng trên ngọn đồi gần thành, nhìn những đám mây đen lớn bao phủ toà thành từng chút một, giống như một thành phố chết. Vài con quạ bay ra từ mép cột, kêu quà quạ đầy kỳ quái, rồi ẩn mình trong màn sương đen.

Người đàn ông ném một vật trong tay lên không trung, vật đó vẽ ra một luồng sáng xanh đậm trong không khí, sau đó dường như nổ tung, lóe lên vô số đốm sáng nhỏ màu xanh đậm, giống như đôi mắt trong bóng tối, nhấp nháy thất thường. Giờ khắc này, không khí không hề lưu động, tựa như từ từ đông đặc lại, sau khi lóe lên một hồi, quang mang màu xanh lục cuối cùng cũng bị không khí sền sệt nuốt chửng, biến mất vào trong tĩnh mịch.

Trong ngôi nhà cũ của nhà họ Tề, bữa cơm tối vừa qua, trời cũng đã yên tĩnh lại, không ai ra ngoài đi lại, trong nhà chỉ đóng chặt cửa, sân của tứ thái thái cũng không sáng đèn.

Vài người mặc đồ đen lặng lẽ chạy nhanh dọc theo hành lang, đèn trên hành lang đều đã tắt trước thời hạn, trong bóng tối, họ diễu hành như những bóng ma, trong ngọn gió lướt qua mang theo một luồng sát khí nguy hiểm.

Quản gia lão Ngô bước vào phòng làm việc của Tề Mậu Sơn, hạ giọng:

“Lão gia, nhật trị nguyệt phá*, sự kiện lớn không thích hợp, bản thân chuyện này có chút kỳ quái, hay đổi ngày khác…”

*Nhật trị nguyệt phá, mặt trời và mặt trăng đối lập nhau, nhưng cùng bát tự tốt xấu ảnh hưởng rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng cả đời cũng không thể làm đại sự.

“Ta cũng sợ một tiểu quỷ sẽ thất bại, loại tai họa này, để lại lâu hơn một ngày cũng không được!” Tề Mậu Sơn hung hăng đập tẩu thuốc trong tay xuống bàn, các khớp ngón tay đều trắng bệch do dùng lực quá lớn, ông nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối trong sân đổ bóng vặn vẹo lên giấy cửa sổ.

Lão Ngô không thuyết phục nữa, hắn biết tâm ý của lão gia, đứa nhỏ này không thể lưu lại được nữa, nhiều hơn một ngày đều khiến hắn sợ hãi, bất kể là ngày nào, hắn cũng không thể đợi thêm được nữa. Bởi vì ngày mai là sinh nhật của đại thiếu gia, vị đạo sĩ được lão gia mời đã giải thích rồi, nếu không tiêu trừ yêu nghiệt thì đại thiếu gia không thể vượt qua ngưỡng hai mươi ba.

Người đàn ông mặc đồ đen bước vào sân nhà thất phu nhân, đèn trong phòng đã tắt, người đàn ông trầm giọng nói: “Thất phu nhân, xin thứ lỗi.”

Một trận hỗn độn trong bóng tối, tiếng bước chân, tiếng đồ vật bị xô đổ, tiếng khóc yếu ớt nhưng tê tâm liệt phế của một người phụ nữ. Một lúc sau, vài người đàn ông mặc đồ đen đi ra từ trong nhà mang theo một thứ gì đó trong một chiếc túi vải, người phụ nữ đi theo, sau vài bước thì loạng choạng ngã xuống đất.

“Các người không chết tử tế được! Không chết tử tế được……” Khuôn mặt bà đầy nước mắt hỗn độn, ngón tay nhúng vào bùn đất dưới người.

Đứng ở ngoài sân cây cối um tùm, Tề Mậu Sơn có thể nhìn thấy trong sân đã có một đống củi.

Sân này đã bỏ hoang từ lâu, khi tổ gia gia muốn xây một khu vườn có núi đá nước chảy, nhưng khi vận chuyển đá thì dây thừng bên ngoài sân bị đứt, còn đè chết người, vì thế ngừng công việc lại, bỏ hoang cho đến nay.

Thường thì sân này sẽ không bao giờ vào, bây giờ nó được sử dụng cho mục đích này.

Khi một số người đội túi vải đen trên đầu dùng dây xích đầy hoa sắt trói một thiếu niên vào cái cọc gỗ, Tề Mậu Sơn quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào một con cua khô héo bên cạnh.

Sợi xích bị siết chặt, hoa sắt đâm vào cơ thể cậu như một lưỡi dao sắc bén, máu lập tức thấm ướt quần áo chảy xuống làn da lộ ra ngoài, bò ra một hình ảnh kinh hoàng.

Đôi mắt đang nhắm chặt của cậu thiếu niên đột nhiên mở ra, người nào đó kinh hô một tiếng rồi nhanh chóng lấy một tờ giấy áp lên mặt cậu, ngăn cản tầm mắt của cậu.

Khi nghe thấy câu kinh hô, Tề Mậu Sơn liếc nhìn vào trong sân, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người thiếu niên, lòng ông chợt lạnh, dù đã sớm bị che mắt, ông suýt chút nữa hét lên.

Đó là một đôi mắt sáng như mắt mèo, lóe lên màu vàng rực rỡ.

“Bắt đầu nhanh lên!” Tề Mậu Sơn thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía hải đường khô héo, lạnh lùng thúc giục.

Giàn thiêu được bôi dầu lửa, có người ném đuốc vào, lửa bùng lên, truyền đến tiếng lách tách, lách tách.

Ngọn lửa vặn vẹo nhanh chóng thiêu rụi chiếc cọc trói thiếu niên, ngay lúc vừa chạm chân cậu, ngọn lửa đột nhiên sáng rực bùng lên, nhấn chìm thiếu niên trong tích tắc.

Mấy người mặc đồ đen lùi lại mấy bước, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, chỉ biết thiêu người không nên như thế này, thậm chí còn không ngửi thấy mùi thịt cháy, trừ mùi dầu hỏa, củi lửa, không còn gì khác cả. Như thể chỉ có một đám mây không khí bị đốt cháy trong ngọn lửa cao tận trời này.

Có người dám tiến lên, cầm thanh sắt dài cắm vào ngọn lửa.

Trong khe hở giữa ánh lửa, hắn nhìn thấy một đôi mắt màu vàng nhìn mình, thậm chí còn nhìn thấy con ngươi đen co lại thành một dải mỏng như mắt mèo.

“Đây thật sự không phải người!” Hắn hét lên một tiếng ngã xuống đất, chỉ tay về phía sâu trong ngọn lửa, sau đó xoay người hướng cửa ngoài sân bỏ chạy, “Là quỷ…”

“Quỷ cái gì mà quỷ!” Tề Mậu Sơn đá vào mặt người chạy ra khỏi sân, ngẩng đầu nhìn vào đống lửa.

Ông nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, tờ giấy màu vàng trên mặt đã bị đốt cháy, nhưng mặt vẫn không thay đổi, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt cậu biến ảo thành bóng ma,  đôi mắt màu vàng lẳng lặng nhìn Tề Mậu Sơn.

Tề Mậu Sơn có chút hoảng hốt, nhưng cũng không lùi lại như những người khác, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thêm lửa.”

Nói xong, trên mặt thiếu niên đột nhiên nở một nụ cười, khiến Tề Mậu Sơn gần như nghẹt thở, cả đời này ông chưa từng thấy nụ cười lạnh lùng mà hung ác như vậy.

Miệng thiếu niên mấp máy, nói một từ.

Ngoại trừ Tề Mậu Sơn, không ai nghe thấy cậu nói gì.

Tề Mậu Sơn vươn tay đỡ lấy cái cây đã chết khô bên cạnh.

Củi và dầu hỏa được thêm vào đống lửa, ánh lửa phản chiếu bầu trời đêm đen kịt, khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt vàng của thiếu niên cuối cùng cũng biến mất trong ngọn lửa.

Lửa từ từ nhỏ lại rồi tắt, trong sân chỉ còn lại một đống tro đen, thỉnh thoảng có cơn gió đêm lướt qua, những đống tro này bay vù vù trong sân như những con bướm đêm.

Tề Mậu Sơn nhìn khói đen trong sân, những tia lửa vẫn bay tứ tung, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mới nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm qua mấy lớp quần áo, gần như không còn sức lực.

Lão Ngô đem mấy người lục lọi tro đen, một lúc lâu sau mới đi tới bên người ông, giọng nói run rẩy nói: “Lão gia, không có…”

Thân thể Tề Mậu Sơn chấn động, lão Ngô nhanh chóng đưa tay ra đỡ. Ông định thần lại, định hỏi kỹ hơn thì chợt nghe trong sân có tiếng người ồn ào, người lớn la hét trẻ con khóc lóc, đều hoảng loạn.

“Lão gia! Lão gia!” Một người đàn ông cầm đèn vừa chạy vừa kêu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Chuyện gì xảy ra!”

“Đại thiếu gia đã…” Nam nhân khuỵu xuống, nói ra bốn chữ này liền không nói ra được gì nữa, chỉ thở hổn hển.

“Đại thiếu gia có chuyện gì! Ngươi nói cho xong đi!” Lão Ngô lo lắng, túm lấy cổ nam nhân.

“Đại thiếu gia biến mất…”

Lục Viễn tỉnh dậy sau giấc mơ, mồ hôi nhễ nhại, đồng hồ treo trên tường đã là 3:30.

Lại là giấc mơ kia.

Con đường lát đá xanh dài hẹp, hai bên là tường sân của dinh thự, không có cửa.

Anh cứ tiếp tục đi trên con đường đó cho đến khi đi đến điểm cuối cùng, có hai cánh cổng màu đỏ rực, lớp sơn màu đỏ lốm đốm được trang trí hoa văn màu vàng loang lổ không kém, trông như đã vài trăm tuổi.

Anh đẩy cửa, một đôi tay trắng xanh mềm mại từ từ thò ra, đưa tay về phía anh…

Sau đó anh tỉnh dậy, lần nào cũng vậy, đã rất nhiều năm anh cố gắng nắm lấy đôi tay ấy, nhưng chưa bao giờ thành công.

Lục Viễn trừng mắt nằm trên giường, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, không biết đã cùng giấc mơ này trải qua bao nhiêu năm tháng, lúc đầu anh rất mê mang, một thời gian vẫn luôn bối rối như vậy. Vài năm sau, cho đến bây giờ, đã có thể coi đây là một giấc mơ không thay đổi nhiều năm, một giấc mộng xuân chưa thỏa mãn.

Chỉ là cho dù đã trải qua giấc mơ này bao nhiêu lần, nó vẫn tràn ngập cảm giác chân thực đến nghẹt thở.

Anh duỗi tay lên bàn cạnh giường chạm vào điện thoại, có rèm cửa cũng không tốt lắm, nếu đóng rèm lại, anh không thể biết là 3h30 chiều hay 3h30 nửa đêm.

Điện thoại đã cho anh câu trả lời chính xác, bây giờ là buổi chiều.

Anh lại nằm xuống giường, buổi chiều anh đã ngủ được bao lâu, anh muốn kiểm tra lại ngày tháng trên điện thoại di động một chút, sau khi chiến đấu một hồi lâu, anh bỏ cuộc, đầu rất đau, toàn thân vô lực.

Vừa nằm xuống được mấy phút, chuông điện thoại vang lên, Lục Viễn phải đứng dậy trả lời cuộc gọi, hôm nay hẳn không được nghỉ, có thể sẽ có cuộc gọi công tác.

“Ba giờ hôm nay không phải có hẹn qua đây sao?” Người ở đầu dây bên kia hỏi thẳng không đợi anh nói.

Anh nghe thấy giọng nói của Mạnh Phàm Vũ, bạn cùng lớp kiêm nhà tâm lý học của anh. Nhưng Lục Viễn không hiểu câu hỏi của Mạnh Phàm Vũ: “Hôm nay có hẹn khi nào?”

“Hôm qua cậu gọi điện hẹn, cậu lại quên rồi à?”

Lại thế nữa?

Lục Viễn vô thức liếc nhìn ngày trên điện thoại, ngày 25 tháng 4.

Điều này khiến anh hơi choáng váng, anh nhớ rõ đã về nhà ngủ sau khi tăng ca vào ngày 23. Bây giờ anh mới thức dậy, sao đã gần hai ngày trôi qua rồi? Trong khoảng thời gian này, anh còn gọi điện cho Mạnh Phàm Vũ để hẹn khám chữa bệnh vào lúc ba giờ hôm nay, nhưng anh lại không nhớ gì cả?

“Tôi chỉ nhớ hôm trước sau khi kết thúc công việc thì đi ngủ ngay, không có bất kỳ ấn tượng nào khác.” Anh ngồi dậy, đặt tay lên trán suy nghĩ một lúc, ngoài giấc mơ, anh không có ký ức nào khác, “Lại nữa à?”

Mạnh Phàm Vũ im lặng một lúc, nói: “Cậu bây giờ đến đây ngay đi.”

Lục Viễn ngáp một cái, lấy tay che miệng hỏi: “Cậu chiều nay không có bệnh nhân sao?”

“Không có, vậy mới có thể tập trung giải quyết cậu.”

Mạnh Phàm Vũ cúp điện thoại, nhìn tờ đơn hẹn một lúc, cảm thấy Lục Viễn có chút kỳ quái. Trước đây, khi muốn hẹn, Lục Viễn sẽ trực tiếp gọi điện thoại, nhưng ngày hôm qua, anh lại gọi đến điện thoại của quầy lễ tân, trong trí nhớ của Mạnh Phàm Vũ, Lục Viễn không biết số của quầy lễ tân.

“Bác sĩ Mạnh.” Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ ló đầu ra nhìn hắn.

“Vu phu nhân, không phải hẹn ngày mai sao?” Mạnh Phạm Vũ cười lịch sự, cảm thấy hơi bực mình, quầy lễ tân không có ai sao? Sao lại cho người vào văn phòng tùy tiện như vậy.

“Tôi sắp chết.” Người phụ nữ đột nhiên thay đổi giọng điệu, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Mạnh Phàm Vũ cẩn thận ngẩng đầu nhìn bà, trên mặt bà tràn ngập vẻ sợ hãi.

“Tôi bị theo dõi.” Bà nhìn chằm chằm Mạnh Phàm Vũ.

“Vu phu nhân, ngồi xuống rồi từ từ nói,” Mạnh Phàm Vũ đứng dậy, đi quanh bàn, chỉ vào ghế sô pha. “Nếu phu nhân bị theo dõi, có thể cân nhắc gọi cảnh sát.”

Người phụ nữ bước vào phòng làm việc, không ngồi xuống, mà đi tới bên cạnh Mạnh Phàm Vũ, nhìn xung quanh, như có ý cảnh giác gì đó, sau đó thấp giọng nói: “Thứ đó không phải người.”

Tác giả có lời muốn nói: 
Đáp ứng năm sau lập tức thả hố mới, bởi vì bận hơi nhiều chuyện, chậm trễ mấy ngày, xin lỗi các cô gái.
Phong cách lần này so với trước kia không giống lắm, không thích ứng mời cố gắng thích ứng, tôi yêu các bạn!

Ngôi Sao Bảy Cánh – 54

Chương 54

Hắn hoàn toàn nhận thức được tất cả những trở ngại trên con đường ‘Vọt lên mặt đất’, có lẽ sắp phải đối mặt với thứ dơ bẩn —— Nhưng hắn vẫn muốn đi.

Edit: Mean

Ba người ngồi cùng một chỗ, đầu đối đầu, dưới ba cái đầu là một chiếc điện thoại di động.

Sau một hồi im lặng, Lý Chấn và Đại Pháo đồng thời vỗ đùi nói:

“Còn do dự cái gì nữa, ai sợ ai.”

“Đại ca, chúng ta làm một vé* đi!”

*Làm một vé: tiếng lóng địa phương, nói một cách dễ hiểu là làm những việc đáng xấu hổ!

“Làm một vé là cái quái gì, cậu là xã hội đen đấy à, học ở đâu vậy?” Lục Duyên cười vỗ nhẹ đầu Đại Pháo, từ trong túi quần lấy ra một hộp kẹo ngậm, ném một viên vào miệng, “Báo danh đi.”

Lý Chấn đưa ra quyết định cuối cùng: “Toàn phiếu thông qua, Hứa Diệp không có mặt, không có quyền lên tiếng”

Việc này xảy ra quá đột ngột, trước đó không bỏ qua bất luận phong thanh nào, tin tức bùng nổ khắp toàn bộ Hạ Thành, các nhạc sĩ như nhìn thấy ánh sáng bầu trời mờ nhạt sau bức tường xây chết ban đầu.

Đặc biệt là Lý Chấn, một tay trống thường trú cấp độ kỳ cựu ở Hạ Thành, anh dành nhiều thời gian cho nhóm hơn cả Lục Duyên.

Lục Duyên nghĩ sinh nhật tay trống ban nhạc họ đang đến gần, cắn viên kẹo hỏi: “Sinh nhật lần thứ 30 của anh…”

Lý Chấn nhấn mạnh: “29, là 29!”

Lục Duyên: “Có gì khác biệt à.”

Lý Chấn: “Hơn một tuổi là khoảng cách một năm đó!”

Lục Duyên: “Được, được, được, 29. Lão Chấn, anh chơi trống Jazz đã, đã…”

Lục Duyên còn chưa tính xong, Lý Chấn đã tiếp lời nói: “Mười bốn năm.”

Anh đã tiếp xúc với trống jazz từ năm 15 tuổi, các ban nhạc anh tham gia mười ngón tay cũng không đếm hết. Lục Duyên ban đầu hợp tác trên sân khấu lễ kỷ niệm của trung tâm mua sắm hát bài “Vận may tới” đã nhìn trúng… Kỹ thuật đánh trống của anh, về sau cả ngày đuổi theo anh, hỏi anh có muốn tạo nên kì tích không.

Nhưng lúc đó ban nhạc của Lý Chấn vừa tan rã, anh thực sự không muốn trở thành một ban nhạc nữa.

Quá nhiều năm, mệt mỏi.

Tụ tụ tán tán, dù có nhiều nhiệt tình yêu thương đến mấy cũng không thể chịu đựng được.

Sau đó, Lý Chấn thật sự chịu không nổi, có chút hỏng mất hỏi hắn: “Tôi không có ý định đó, cậu hiểu không? Tôi con mẹ nó sao phải thành lập ban nhạc với cậu chứ? Còn tạo nên kỳ tích, cậu nghĩ mình là tên lửa có thể bay lên trời à?”

Thiếu niên lông mày gắn đinh đứng ở cửa hàng đàn hỏi anh: “Nếu không vào ban nhạc, vậy anh muốn làm gì?”

Sau khi Lý Chấn từ bỏ ban nhạc vào thời điểm đó, anh đã có một mục tiêu mới cho riêng mình: “Tôi dạy trong cửa hàng đàn… Không, liên quan cái rắm gì đến cậu!”

“Tôi không phải tên lửa.”

Bốn năm trước Lục Duyên đã nói với anh như vậy.

“Sau khi thành lập ban nhạc sẽ phát sinh cái gì, anh không biết, tôi cũng không dám đảm bảo, bởi vì không biết cho nên mới được gọi là kỳ tích.”

Thời thế xoay chuyển, lúc này Lý Chấn cảm thấy kỳ tích đã đến.

Nếu không đi đến hôm nay, làm sao biết được sẽ có một chương trình tuyển chọn ban nhạc của bốn năm sau?

Đại Pháo phấn khích đến mức ứng biến ngay tại chỗ với cây đàn trên lưng, Lý Chấn dùng tay không chơi trống, cả hai phối hợp khá ăn ý.

Lục Duyên cắn viên kẹo ngậm trong miệng, tiếp tục đọc các ghi chú đăng ký, cuối cùng quay trở lại trang đầu.

Đứng đầu bức hình quảng cáo, ngoài vài vị giám khảo nặng ký chính là người phụ nữ tóc ngắn, váy màu đỏ, đôi lông mày sắc bén, Lục Duyên cắn viên kẹo đọc thầm tên cô.

Cả ba phát điên trong phòng thu âm của Parker.

Lục Duyên liếc nhìn thời gian, đã qua giờ cơm chiều vài tiếng đồng hồ, trễ hơn nữa sợ không kịp chuyến tàu cuối cùng, đứng dậy nói: “Đi nha, tôi về đây.”

Lý Chấn: “Về sớm vậy?”

Đại Pháo: “Đúng đó đại ca, cùng nhau uống rượu đi.”

Lục Duyên cầm áo đứng ở cửa, từ chối: “Tôi bây giờ là người đàn ông đã có gia đình rồi.”

Lý Chấn: “…”

Đại Pháo: “……”

Trước khi trở về, “Người có gia đình” Lục Duyên không quên mang đồ ăn vào quán net cho vị kia, hai người trò chuyện trên micro-chat vài câu, trong khi trò chuyện Lục Duyên đang tìm một tiệm cơm, nhưng giờ làm việc của tiệm cơm ở Hạ Thành như dưỡng sinh, thị trường phần lớn bị các quán ven đường chiếm dụng, hầu như không có chỗ bán bữa chính.

Hắn đi vài con đường trước khi bắt gặp một cửa hàng tiện lợi, bước vào quét sạch mấy thứ, bánh mì, cơm nắm, nhìn thấy cái gì đều lấy hai phần.

“Tổng cộng năm mươi tám,” Nhân viên bán hàng quét xong mã, lại hỏi, “Thanh toán bằng gì?”

“Chờ chút, tôi tìm đồ.”

Trong lúc chờ quét mã, Lục Duyên muốn tìm một hộp kẹo ngậm khác từ kệ bên cạnh, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng viên ngậm.

Không tìm thấy kẹo nhuận họng, nhưng thấy một hộp đồ ở kệ dưới cùng.

Mặt trên viết, siêu mỏng, thân mật dán sát, bôi trơn thoải mái……

Lục Duyên liếc nhìn hai lần, không biết suy nghĩ cái gì, cầm một hộp ném vào.

Tiêu Hành ngồi trong quán net, không đợi Lục Duyên đến, lại đợi được một cuộc gọi bất ngờ.

“… Gần đây có khỏe không?” Người phụ nữ đưa ra một câu hỏi hơi lo lắng.

Quảng cáo Vua dạ dày được treo suốt ba ngày, có người ngồi không yên.

“Có gì không?” Tiêu Hành hỏi lại.

Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng bình tĩnh: “Ta muốn nói chuyện với con, khi nào có thời gian?”

Tiêu Hành nhìn lướt qua thời gian, giơ tay tháo tai nghe, đi ra khỏi quán net: “Ba phút.”

Người phụ nữ nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ… Muốn gặp con một chút, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?”

“Không cần thiết.”

Người phụ nữ biết không thể thương lượng, im lặng hai giây rồi đi thẳng vào chủ đề: “Ta biết con có ý kiến ​​với ta và bố con, chúng ta thực sự không quan tâm đến cảm xúc của con.” Sau khi chơi bài tình cảm, người phụ nữ chuyển lời nói: “Nơi này luôn là nhà của con. Ta không muốn ràng buộc con và nhà họ Tiêu với tư cách là người thừa kế, ta thấy được, con có ý kiến ​​của riêng mình… Nhưng con nhất định có thể tiến xa hơn bây giờ, trở về đi.”

Khi nói chuyện, Tiêu Hành đã bước đến cửa quán net, quang cảnh đường phố tiêu điều, cửa hàng đối diện cũng vừa đóng cửa, trên đó dán dòng chữ “Ngành sản xuất suy thoái, không mở nổi, cửa hàng chuyển nhượng.”

Một nửa điếu thuốc trên tay vừa cháy gần hết, anh sững sờ dùng tay trái ấn tàn thuốc vào tường.

Người phụ nữ thông minh hơn Tiêu Khải Sơn rất nhiều, bà không bao giờ nói những lời vô nghĩa không cần thiết, y hệt năm đó chỉ dùng một câu khẩn cầu “Ta cũng đến đây, làm ơn, xin đừng gây rắc rối với bố của con nữa”, một chậu nước lạnh đến thấu xương xối lên đầu anh.

Bây giờ cũng vậy, một câu “Con còn có thể tiến xa hơn bây giờ”, nếu anh thực sự có suy nghĩ đó, thì cũng dễ dàng chiều theo ý bà.

Nhưng Tiêu Hành chỉ đột nhiên gọi bà: “Mẹ.”

Tiếng gọi “Mẹ” của Tiêu Hành vô cùng mỉa mai, đã nhiều năm rồi không nghe thấy anh gọi từ này nữa, ngay cả người phụ nữ bên kia cũng vô thức sững sờ.

“Hôm nay gọi bà một tiếng mẹ là vì… Tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện bà sinh tôi ra rất kỳ quái,” Tiêu Hành lãnh đạm cười một tiếng, “Sinh tôi ra làm gì chứ, tôi cũng không phải rất muốn sống trên thế giới này như vậy.”

Khi Tiêu Hành nói lời này, tuy rằng anh đã hoàn toàn rời khỏi nhà họ Tiêu, không nên có chút cảm xúc nào, nhưng anh vẫn đánh giá bản thân quá cao. Hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm phố đối diện, đi bộ về phía sau đường một chút, nơi bị bức tường chắn là góc đường lúc anh nôn vào thùng rác.

Xuyên qua bức tường đó, anh dường như có thể nhìn thấy nụ cười khinh bỉ trên khóe miệng khi ai đó ngồi xổm hô lên “Hôm nay anh siêu đẹp trai.”

Sau một hồi im lặng, người phụ nữ nghe anh nói: “Giờ đã khác rồi, chuyện sinh tôi ra này, thật sự cảm ơn bà”

“Tôi muốn đi đâu, tôi sẽ tự đi.”

Cuộc gọi bị ngắt.

Nửa giờ sau, Lục Duyên xách một túi đồ, mở tấm màn đen quán net cúi người đi vào.

Người quản lý mạng đối diện với cửa đã quá quen thuộc với hắn, bên cạnh có một chiếc bàn dài có cánh cửa nhỏ, trên bàn là một máy vi tính và một máy chủ. Chỉ là người núp sau máy tính trở thành một thanh niên lạ mặt, thanh niên nghiêng đầu liếc nhìn từ phía sau máy tính: “Máy tính?”

“Không,” Lục Duyên nói, lắc lắc túi nhựa trong tay, “Tôi tìm người.”

Người thanh niên ngáp dài, sau đó thu người lại sau máy tính.

Lục Duyên liếc vào trong.

Bạn trai ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng anh không gõ bàn phím, người đàn ông ngả người ra sau, cằm hơi nhếch lên vài độ, mang theo chút kiêu ngạo không ai bì nổi, cổ tay áo sơ mi sẫm màu được gấp lại, tai nghe đeo quanh cổ, ngón tay đặt trên bàn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết ở giữa.

Tiêu Hành đang định châm thuốc, điếu thuốc trong tay lại bị một bàn tay không thương tiếc cướp đi, sau đó thứ ném ra trước mặt anh là một túi đồ, ngẩng đầu là khuôn mặt của Lục Duyên.

Lục Duyên đưa điếu thuốc lên miệng rất tự nhiên, giọng điệu như nói rằng Ông hút được mi thì không: “Ma nghiện thuốc, bớt hút đi.”

Tay Tiêu Hành gõ lên bàn vài cái, giọng nói càng lúc càng trầm vì liên tục hút thuốc: “Thu âm xong rồi?”

Lục Duyên ngồi ở chỗ trống bên cạnh, cúi đầu tự mình châm thuốc: “Ừ, ghi xong của Đại Pháo rồi.”

“Tiếng Anh tệ như vậy còn tìm người thu âm ngoại quốc à.”

“Giá rẻ,” Bản thân Lục Duyên cũng cảm thấy khó chịu khi nhắc đến chuyện này, “Hơn nữa lần đầu tiên gặp hắn còn tưởng âm nhạc của ông có thể vượt qua biên giới rồi chứ”

Còn mẹ nó vượt qua biên giới nữa.

Tiêu Hành từ lúc nhận được cuộc gọi tâm trạng vẫn luôn không tốt lắm, nhưng anh phát hiện một khi nghe được giọng nói của Lục Duyên, anh lại suy nghĩ lung tung.

Tiêu Hành đơn giản nhét vào miệng vài miếng, bắt đầu tiến vào chế độ gõ bàn phím: “Anh còn một chút nữa, em về trước được không?”

Lục Duyên cầm điếu thuốc của anh hút hai ngụm, gần đây hắn rất ít khi hút thuốc: “Không sao, chờ anh.”

Tiêu Hành không nói nữa, khi làm việc anh không rảnh lo xung quanh.

Động đất phỏng chừng cũng phản ứng không kịp.

Các bàn máy tính được nối thành một dãy dài.

Mặt bàn bị các loại vật sắc nhọn cào nát khắp nơi, Lục Duyên đợi một hồi liền nằm sấp xuống muốn đánh một giấc, đầu tiên gối lên cánh tay, nhìn Tiêu Hành gõ một lát cũng không nhịn được, di chuyển cánh tay ra xa, tai trực tiếp dán lên mặt bàn.

Tiếng click của bàn phím càng thêm rõ ràng.

Lục Duyên nhắm mắt lại.

Khi tỉnh dậy lần nữa, âm thanh bàn phím đã dừng lại.

Trên vai là áo khoác của Tiêu Hành, Lục Duyên ngồi dậy, áo khoác trượt xuống: “Làm xong việc sao không gọi em?”

Tiêu Hành: “Thấy em ngủ say quá.”

Trên đường trở về, Lục Duyên đã nói rất nhiều, nói sơ qua về cuộc thi ban nhạc.

Hai người không kiêng nể gì nắm tay nhau dạo phố.

Lục Duyên nắm chặt tay Tiêu Hành lắc lắc: “Có một cuộc thi ban nhạc… Cát Vân Bình, anh biết không? Không biết bây giờ sẽ biết, cô ấy, người đại diện tương lai của em đó.”

Tiêu Hành biết Cát Vân Bình, chỉ cần là cô, một người bình thường có thể lướt Internet không ai là không biết. Có thể làm công việc hậu trường tốt hơn cả nghệ sĩ tiền trạm, Cát Vân Bình là người đứng đầu giới âm nhạc hiện nay.

Tiêu Hành giữ chặt tay hắn: “Thi đấu còn chưa thi, em đã đơn phương tuyên bố rồi sao?”

Lục Duyên: “Đùa thôi.”

Tiêu Hành biết “sản phẩm” của tư bản, đối với tư bản thế giới này hiểu rõ đến thấu triệt, không phải là không có công ty giải trí nào trực thuộc nhà họ Tiêu, trong mắt nhóm nhạc underground này cuộc thi ban nhạc có thể là nấc thang dẫn đến ước mơ của họ, sân khấu là nơi cả thế giới nghe nhạc của họ.

Thực tế có thể chỉ là một “Trò chơi tư bản”

Tiêu Hành biết không nên nói vào lúc này, nhưng anh vẫn nhắc nhở: “Em có thường xem các buổi biểu diễn tài năng không?”

Lục Duyên: “Thỉnh thoảng, trước đây có xem một vài tập Ca Vương gì đó.”

“Em có biết…” Biết thao túng của tư bản không? Biết ê-kíp chương trình muốn ai sống, ai chết không?

“Biết gì?”

Tiêu Hành thực sự không muốn nói ra bộ quy tắc đó, anh muốn nói quên đi, nhưng Lục Duyên lại nghe ra ý bên trong lời anh: “Nghĩa bóng sao?”

Lục Duyên nói xong lại cười: “Lo cho em sao?”

Lục Duyên đi được nửa đường cũng không đi tiếp nữa, ngồi trên bậc thềm đá, bên dưới là con phố dài kéo dài đến cuối đường, trên tay nắm lấy một viên đá: “Còn nhớ câu nói trong hầm trú ẩn không? Câu… Muốn vọt lên mặt đất kia đó.”

Lục Duyên vỗ vỗ tro bụi hai tay, nói: “Nhưng lúc đó mới bắt đầu thành lập ban nhạc, cũng như bao người, đều ôm ý nghĩ ông không muốn cùng thế giới này thông đồng làm bậy, mặt đất gì chứ, dưới đất mới là không gian của nhạc công.”

Khi Lục Duyên nói lời này, hắn nheo mắt lại, giống như xuyên qua con phố này quay trở lại năm ba cao trung năm ấy, trong quán bar nơi ban nhạc biểu diễn, một cô gái có mái tóc thẳng, khuôn mặt mơ hồ, mặc đồng phục học sinh.

Quán bar hỗn loạn, ánh đèn, tiếng ồn của ban nhạc, tiếng người thét chói tai.

Lục Duyên thực sự không biết tên cô gái đó là gì, cô ấy sẽ đến vào khoảng thời gian nào, lúc đó các đồng đội của Black Heart cũng đùa hắn nói: Này, cô gái ấy luôn nhìn chằm chằm vào cậu kìa.

Lục Duyên có ấn tượng với cô, cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn ấn tượng, cũng không quan tâm lắm.

Cho đến một ngày cô gái mặc đồng phục học sinh chặn hắn ở hậu đài, hắn vừa định nói “Nhường đường một chút”, không nghĩ tới cô gái nói ba từ: “Cảm ơn anh.”

Khi cô ấy nói lời này, đáy mắt đều ươn ướt.

Cô nói: “Cảm ơn bài hát của các anh”

Lục Duyên không biết cô ấy đã trải qua những gì, chuyện gì đã xảy ra hay cô ấy có những bí mật khó nói nào.

Tiêu Hành ngồi bên cạnh Lục Duyên, gió từ phía sau thổi tới.

“Cô ấy nói cảm ơn?”

“Ừ,” Lục Duyên ném hòn đá trong tay, “… Lúc đó em rất ngạc nhiên.” Chưa bao giờ nghĩ rằng sức mạnh từ bài hát có thể chiếu sáng người khác.

Viên đá lớn trên móng tay vang vọng trong không gian trống rỗng.

“Bạn trai à, em không ngốc như vậy.”

“Em chưa từng nghĩ con đường này sẽ hoàn toàn tươi sáng, thậm chí còn nghĩ nếu ê-kíp chương trình đưa cho một kịch bản, em sao không thể diễn chứ? Nếu không vượt qua ranh giới cuối cùng, em có thể sẽ diễn.”

Tiêu Hành dường như quên mất Lục Duyên luôn có nét trưởng thành khác hẳn người thường.

Hắn hoàn toàn nhận thức được tất cả những trở ngại trên con đường ‘Vọt lên mặt đất’, có lẽ sắp phải đối mặt với thứ dơ bẩn —— Nhưng hắn vẫn muốn đi.

Tiêu Hành không nói thêm lời nào, lòng bàn tay đặt trên bậc đá gồ ghề, đầu ngón tay anh và Lục Duyên sát vào nhau.

Anh đột nhiên muốn nhìn lên bầu trời đêm ở Hạ Thành.

Bầu trời trên đỉnh đầu vẫn nguy nga tráng lệ như vậy, gần như bị mê hoặc, nhưng sáng nhất bất quá là ánh mắt Lục Duyên khi nói chuyện lúc này.

Tác giả: Hôm nay tôi viết cũng thật dài nha!