Quỷ Ảnh Thực Lục – Chương 2

Chương 2 Trống không

Khi Lục Viễn xuống giường, liền cảm thấy chân có chút yếu ớt, cảm giác giẫm lên rất mãnh liệt, tính thời gian, đã hơn một ngày chưa ăn. Anh mở tủ lạnh, định lấy bình sữa uống tạm.

Khi cánh cửa tủ lạnh được mở ra, anh sững sờ, tự hỏi có phải mình đã ngủ ở nhà người khác hai ngày rồi không, anh quay đầu nhìn quanh căn nhà, xác nhận đó là nhà anh thuê chưa đến 20m2 nhưng phải trả tiền hàng tháng. Một căn nhà nhỏ đổ nát với hơn một nghìn tiền thuê.

Nhưng tủ lạnh đầy đồ này là từ đâu ra? Chẳng lẽ cũng là chính mình đã mua ngày hôm qua?

Trải qua một hồi lâu trong tủ lạnh, Lục Viễn lấy sữa ra uống một ngụm, sau đó sờ điện thoại bấm một dãy số.

“Sao vậy?” Một giây sau khi giọng nói Hứa Giai Âm phát ra từ ống nghe, Lục Viễn biết cô không thể lén mua đồ trong tủ lạnh, liền hối hận vì cuộc gọi này.

“Anh gọi nhầm số thôi.” Lục Viễn từ trong tủ lạnh kéo ra ống bánh quy, lấy ra một miếng bánh đưa vào miệng, đồ trong tủ lạnh không có thứ gì thích ăn.

“Lục Viễn, anh không nghĩ cái lý do này rất vớ vẩn sao, anh kiếm cái lý do này gọi đến quấy rầy tôi không cảm thấy nhàm chán à? Chia tay thì chia tay, anh không phải bắt tôi phải đối mặt với thực tế sao? Ai mới là người không đối mặt với thực tế chứ?” Giọng nói của Hứa Giai Âm có chút tức giận, có thể nghe ra cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Trước một loạt câu hỏi này, Lục Viễn chỉ mở miệng nói “Xin lỗi”, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Mùi vị của bánh quy vẫn có thể chấp nhận được, trước đây anh chỉ chấp nhận hương vị cacao trong bánh quy thì bây giờ anh thấy vị việt quất cũng không quá kinh khủng. Có lẽ lần sau có thể thử lại hương dứa, anh nghĩ khi mang đồ đến cửa phòng.

Lão chủ nhà đang đứng canh ở đầu cầu thang, tựa hồ biết anh sắp ra ngoài, vừa nhìn thấy liền hỏi: “Lần trước đã nói với cậu… Cuối tuần chuyển nhà được không?”

Lục Viễn nhìn chằm chằm lão nhân thật lâu, trong đầu suy nghĩ nửa ngày, chuyện này anh căn bản không biết hay quên mất?

“Mấy hôm trước tôi vừa nói với cậu, con trai tôi khi kết hôn cần dùng phòng…”

“Thứ bảy tôi chuyển nhà.” Lục Viễn nhớ lại, ông cụ đã nói với anh về chuyện này, anh cũng nhờ đồng nghiệp tìm nhà để chuyển. Tuy rằng phiền phức, nhưng hiện tại khiến anh rất vui, ít ra anh không phải không nhớ ra mọi thứ.

Văn phòng của Mạnh Phàm Vũ ở tầng 27, khi đi vào thang máy, Lục Viễn có chút hốt hoảng, không gian nhỏ hẹp của thang máy khiến lòng bàn tay anh đổ mồ hôi. Anh bấm vào tầng 27, phát hiện bắt đầu từ tầng 2, đèn ở các tầng khác đều sáng, nói cách khác, anh phải đợi cửa thang máy đóng mở 13 lần trước khi lên đến tầng 27.

“Chết tiệt.” Lục Viễn thở dài mắng một câu, vừa rồi thang máy đi xuống cũng không có ai đi ra, không biết ở cái gọi là cao ốc văn phòng cao cấp này có ai lại nhàm chán như vậy.

Anh dựa vào bên cạnh, ép mình đọc tất cả những dòng chữ nhỏ trên tờ quảng cáo đối diện. Đây là phương pháp mà Mạnh Phàm Vũ đưa ra để anh chuyển hướng sự chú ý, có thể giải tỏa nỗi sợ hãi không gian chật hẹp. Đọc xong một dòng, thang máy dừng ở lầu hai, cửa mở ra, bên ngoài không có người, Lục Viễn vươn tay ấn nút đóng cửa, lại nhìn quảng cáo. Sau đó anh lên tầng 4, lại dừng, vẫn không có ai. Rồi tầng sáu, tầng tám, tầng mười… Hôm nay là ngày làm việc, đáng lẽ phải bận rộn nhưng lại không có ai vào thang máy.

Sự thay đổi trọng lực do thang máy lúc dừng lúc đi, khiến Lục Viễn cảm thấy choáng váng, sau khi ấn nút đóng cửa bảy tám lần, anh bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Lục Viễn cũng không còn tâm trạng xem quảng cáo, cũng không cần cố ý chuyển hướng chú ý, tất cả sự chú ý đều dồn vào dạ dày đang sông cuộn biển gầm, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi thang máy.

Đến tầng 22, thang máy lại dừng, khi cửa mở ra thì có một người phụ nữ đeo kính đứng bên ngoài. Khi Lục Viễn nhìn thấy cô, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có người bước vào, cuối cùng anh không còn đơn độc chịu đựng thang máy lúc dừng lúc đi.

Người phụ nữ lịch sự mỉm cười với anh rồi bước vào thang máy. Trước khi nụ cười trên mặt Lục Viễn có thời gian nở ra hoàn toàn, thang máy vang lên tiếng chuông báo động.

Cả hai đồng thời ngây ngẩn cả người, đó là một báo động báo quá trọng tải. Người phụ nữ bước ra, chuông báo động dừng lại.

“Lỗi à?” Cô lại bước vào, có chút không thể giải thích được.

Vừa mới đứng vững, thang máy lại phát ra tiếng kêu to.

“Bỏ đi, tôi không đi nữa.” Người phụ nữ lắc đầu lùi lại, vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt.

Khi cửa thang máy đóng lại, Lục Viễn đá vào của, nhìn lên thì thấy bên cửa có ghi tải trọng 1300KG, đúng là thang máy hỏng.

Cuối cùng cũng đến tầng 27, Lục Viễn đi ra khỏi thang máy ôm bụng, vừa nhìn thấy một nhân viên bảo vệ từ cuối hành lang đi tới, anh cảm thấy cần phải nhắc nhở.

“Thang máy các anh có vấn đề, vừa rồi hai người vào đã báo vượt trọng tải.” Lục Viễn chỉ vào thang máy, phát hiện sau khi đi ra nhanh như vậy, cửa thang máy vẫn mở, “Nhìn xem, cửa vẫn không đóng.”

Vốn dĩ anh muốn nói Các anh nên có một người điều hành thang máy, nhưng bụng anh vẫn cảm thấy nôn nao muốn nôn, vì vậy anh quay sang văn phòng của Mạnh Phàm Vũ chạy chậm đến.

“Tôi thực sự không đi đâu cả, tôi đã ngồi ở đây suốt, không biết bà ấy vào bằng cách nào, giống như gặp quỷ vậy.” Lâm Tiểu Mạn ngồi ở quầy lễ tân với vẻ mặt đau buồn, giải thích với Mạnh Phàm Vũ rằng cô không biết tại sao Vu phu nhân có thể xông thẳng vào phòng làm việc của hắn, nhìn thấy Lục Viễn đi vào, cô nở một nụ cười chuyên nghiệp.

Mạnh Phàm Vũ quay đầu lại nhìn Lục Viễn, không cùng Lâm Tiểu Mạn tranh luận nữa, dẫn Lục Viễn vào văn phòng.

“Sao cậu không đưa tôi vào phòng trị liệu?” Lục Viễn vào phòng làm việc liền dựa vào sô pha, đã ngủ hai ngày giờ vẫn rất buồn ngủ, đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra, cộng thêm thang máy tung hoành, anh hiện tại không phân biệt được mình muốn ngủ hay muốn nôn nữa.

“Cậu không phải không muốn còn gì.” Mạnh Phàm Vũ đóng cửa, kéo rèm, ánh đèn mờ ảo, hai tay ôm ngực ngồi sau bàn làm việc nhìn Lục Viễn.

“Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể cần phòng trị liệu rồi.” Lục Viễn ngồi xuống ghế sô pha, nói xong nằm xuống, sau khi suy nghĩ xong liền đặt chân lên ghế sô pha, “Tôi không nhớ có hẹn thời gian với cậu, không nhớ đã ra ngoài mua đồ ăn để tủ lạnh bao giờ. Ý tôi là… không phải là tôi quên, mà là tôi căn bản không biết chính mính đã làm những chuyện thế này.”

“Tủ lạnh? Có chắc là trước đây không mua không?”

“Không cần xác nhận, tôi sẽ không mua những thứ kia. Bánh quy, bánh xốp đường, ô mai, tất cả đều là đồ ăn vặt. Hơn nữa, sau khi mua về tôi không thể cho vào tủ lạnh.” Lục Viễn nhắm mắt nhớ lại đồ trong tủ lạnh, còn có kẹo cao su và bánh su kem, hơn nữa đều không được sắp xếp gọn gàng như phong cách của anh.

“Còn chuyện gì khác xảy ra gần đây không? Cậu cảm thấy kỳ lạ, không bình thường.” Mạnh Phàm Vũ cầm bút của mình lên, viết gì đó vào một mảnh giấy trên bàn.

“Tôi nghĩ…” Lục Viễn day day trán, “Giấc mơ có tính không?”

“Có tiến triển gì không?” Mạnh Phàm Vũ biết giấc mơ của Lục Viễn, hắn đã nghe Lục Viễn kể về con đường dài lát đá xanh và đôi bàn tay phụ nữ khi còn học cao trung, cũng biết giấc mơ này đã kéo dài mười năm rồi.

“Không có, chỉ là so với trước đây nhiều lần hơn, càng ngày càng chân thật, cậu nói xem một ngày nào đó giấc mơ có thành hiện thực không?”

“Hiện thực? Bị mắc kẹt trong giấc mơ sao?” Mạnh Phàm Vũ mỉm cười.

“Đừng làm tôi sợ chứ! Không có đạo đức nghề nghiệp gì cả.” Lục Viễn mở mắt ra.

“Cậu không phải không tin những cái đó sao, còn gì nữa không?”

Còn gì nữa, Lục Viễn nhất thời không nghĩ ra, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. Trước khi từ trong mộng tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy hơi khó thở, nhưng gần đây càng ngày càng cảm thấy trước khi tỉnh lại luôn sợ hãi, nhưng lại không nghĩ ra sợ hãi cái gì.

“Không có, trọng lượng tăng lên 1.300 kg có tính không?” Anh nghĩ đến thang máy.

“Gì?”

Lục Viễn nói chuyện thang máy lần nữa, ngồi dậy, nhìn lướt qua lịch để trên bàn, mặt trên viết thứ sáu: “Còn ngừng 13 lần, nếu có thêm một con mèo đen nữa, không còn gì hoàn mỹ hơn.”

Tay cầm bút Mạnh Phàm Vũ dừng lại một chút, lại tiếp tục viết trên giấy, không nói tiếp chủ đề của Lục Viễn nữa.

“Gần đây cậu có liên lạc với Giai Âm không?”

“Cậu cảm thấy có liên quan đến cô ấy sao? Cô ấy không có khả năng ảnh hưởng lớn đến tôi như vậy, đã chia tay mấy tháng rồi.” Lục Viễn đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, lấy một quyển trên giá sách của Mạnh Phàm Vũ lật xem.

“Tôi chỉ đoán thôi.”

“Tập tám Người đàn bà treo cổ?” Lục Viễn cầm một quyển sách quơ quơ trước Mạnh Phàm Vũ, anh cảm thấy nếu chỉ nhìn tủ sách dày đặc thể nghiệm tâm linh, truyền thuyết về quỷ và thần thánh này, không ai có thể nghĩ rằng Mạnh Phàm Vũ lại là một bác sĩ tâm lý.

“Cậu có thể hợp tác chút không? Tôi sẽ không tính bớt cho cậu cái này đâu.”

“Chia tay thì không liên lạc nữa, lúc chiều nhìn thấy đống đồ ăn vặt, gọi điện thoại muốn hỏi, nhưng lại bị ăn mắng.” Lục Viễn mở sách ra lật vài trang, “Người đàn bà treo cổ là cái gì?”

“Ma treo cổ.” Mạnh Phàm Vũ cau mày, mỗi lần đều như vậy, cùng Lục Viễn trò chuyện chưa bao giờ suôn sẻ.

“Ma treo cổ* không phải là loại sâu chúng ta chơi khi còn nhỏ sao? Ai đặt tên dễ nghe vậy.”

*Ma treo cổ là ấu trùng của một loại bướm đêm

“《 Nhĩ Nhã 》,” Mạnh Phàm Vũ suy nghĩ một chút, cào giấy vài lần, “Nhắc đến lúc nhỏ, cậu nhớ sớm nhất là bao nhiêu tuổi? Về cha mẹ cậu, cậu không có ấn tượng gì sao?”

Thân thể Lục Viễn đột nhiên đứng thẳng, bàn tay lật sách dừng ở trên không, nhéo vài trang sách, chợt mất đi vẻ thoải mái nhàn nhã vừa rồi. Mạnh Phàm Vũ biết đây là chìa khóa của anh, chìa khóa để giải quyết hàng loạt vấn đề mấu chốt, cũng là thứ mà anh luôn lảng tránh.

Lục Viễn không có cha mẹ, không có ký ức trước 8 tuổi.

“Cậu nói xem, tại sao lại gọi là Người đàn bà treo cổ, không phải là Người đàn ông treo cổ, Người treo cổ hả?” Lục Viễn im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên hỏi.

“Ma treo cổ không có nam,” Mạnh Phàm Vũ trả lời, lẳng lặng nhìn anh, “Làm thôi miên được không?”

“Lần sau đi, tôi muốn nôn ngay đây.”

Lục Viễn đặt sách trở lại trên giá, không phải không muốn hợp tác với Mạnh Phàm Vũ, chính anh cũng muốn biết bản thân xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi lần nhắc tới chủ đề này, bản năng đều có một loại phản kháng.

Anh cảm thấy mình sợ, dù không biết mình sợ cái gì, nhưng anh cảm thấy kí ức là một chiếc hộp Pandora không thể mở ra.

“Vậy thì khi nào cậu cảm thấy thích hợp thì làm sau cũng được.” Mạnh Phàm Vũ không ép buộc anh.

“Tôi ngủ một lát.” Lục Viễn ngã ngồi trên sô pha.

“Mua một con chó về nuôi đi.”

“Tôi không phải góa phụ, cũng không phải ông già cô đơn, nuôi một con chó cũng không sao, tôi đâu phải không thể không nuôi nổi mình chứ.”

Lục Viễn nhắm mắt lại, không còn buồn ngủ như lúc mới đến, nói cách khác, lời nói của Mạnh Phàm Vũ khiến anh mất ngủ, nhưng anh vẫn định ngủ, anh không muốn nói về chủ đề này nữa, thà tin rằng mình nhảy ra từ cục đá còn hơn.

Mạnh Phàm Vũ tắt đèn, ánh sáng trong văn phòng hoàn toàn mờ đi. Về chuyện mua một con chó, hắn không nhấn mạnh nữa, có lẽ hắn nên mua một con đưa cho Lục Viễn, bởi vì lý do để Lục Viễn nuôi chó khó nói nên lời.

Đối với một người không tin vào bất cứ cái gì, lý do này sẽ khiến anh cười đến rụng răng.

Lục Viễn, nó có thể nhìn thấy những thứ mà cậu không thể.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua không có thay đổi, tôi quên nói …
Không ngạc nhiên, mấy ngày nay có thể thay đổi hàng ngày.

Quỷ Ảnh Thực Lục – Chương 1

Chương 1 Dị đồng

Ngày 21 tháng 2

Ngày liễu vàng Quý Dậu ngã xuống

Mặt trời nhiễm đỏ chìm xuống phía tây như màu máu nhuộm đỏ đường chân trời, mây đen nhô lên từ đường chân trời cũng bị mặt trời nhuộm thành một màu đỏ sẫm, mặt trời lặn vào ngày này khác với trước đây, vết máu chảy ra từ mây đen khiến con người ta cảm thấy ớn lạnh.

Một người đàn ông đứng trên ngọn đồi gần thành, nhìn những đám mây đen lớn bao phủ toà thành từng chút một, giống như một thành phố chết. Vài con quạ bay ra từ mép cột, kêu quà quạ đầy kỳ quái, rồi ẩn mình trong màn sương đen.

Người đàn ông ném một vật trong tay lên không trung, vật đó vẽ ra một luồng sáng xanh đậm trong không khí, sau đó dường như nổ tung, lóe lên vô số đốm sáng nhỏ màu xanh đậm, giống như đôi mắt trong bóng tối, nhấp nháy thất thường. Giờ khắc này, không khí không hề lưu động, tựa như từ từ đông đặc lại, sau khi lóe lên một hồi, quang mang màu xanh lục cuối cùng cũng bị không khí sền sệt nuốt chửng, biến mất vào trong tĩnh mịch.

Trong ngôi nhà cũ của nhà họ Tề, bữa cơm tối vừa qua, trời cũng đã yên tĩnh lại, không ai ra ngoài đi lại, trong nhà chỉ đóng chặt cửa, sân của tứ thái thái cũng không sáng đèn.

Vài người mặc đồ đen lặng lẽ chạy nhanh dọc theo hành lang, đèn trên hành lang đều đã tắt trước thời hạn, trong bóng tối, họ diễu hành như những bóng ma, trong ngọn gió lướt qua mang theo một luồng sát khí nguy hiểm.

Quản gia lão Ngô bước vào phòng làm việc của Tề Mậu Sơn, hạ giọng:

“Lão gia, nhật trị nguyệt phá*, sự kiện lớn không thích hợp, bản thân chuyện này có chút kỳ quái, hay đổi ngày khác…”

*Nhật trị nguyệt phá, mặt trời và mặt trăng đối lập nhau, nhưng cùng bát tự tốt xấu ảnh hưởng rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng cả đời cũng không thể làm đại sự.

“Ta cũng sợ một tiểu quỷ sẽ thất bại, loại tai họa này, để lại lâu hơn một ngày cũng không được!” Tề Mậu Sơn hung hăng đập tẩu thuốc trong tay xuống bàn, các khớp ngón tay đều trắng bệch do dùng lực quá lớn, ông nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối trong sân đổ bóng vặn vẹo lên giấy cửa sổ.

Lão Ngô không thuyết phục nữa, hắn biết tâm ý của lão gia, đứa nhỏ này không thể lưu lại được nữa, nhiều hơn một ngày đều khiến hắn sợ hãi, bất kể là ngày nào, hắn cũng không thể đợi thêm được nữa. Bởi vì ngày mai là sinh nhật của đại thiếu gia, vị đạo sĩ được lão gia mời đã giải thích rồi, nếu không tiêu trừ yêu nghiệt thì đại thiếu gia không thể vượt qua ngưỡng hai mươi ba.

Người đàn ông mặc đồ đen bước vào sân nhà thất phu nhân, đèn trong phòng đã tắt, người đàn ông trầm giọng nói: “Thất phu nhân, xin thứ lỗi.”

Một trận hỗn độn trong bóng tối, tiếng bước chân, tiếng đồ vật bị xô đổ, tiếng khóc yếu ớt nhưng tê tâm liệt phế của một người phụ nữ. Một lúc sau, vài người đàn ông mặc đồ đen đi ra từ trong nhà mang theo một thứ gì đó trong một chiếc túi vải, người phụ nữ đi theo, sau vài bước thì loạng choạng ngã xuống đất.

“Các người không chết tử tế được! Không chết tử tế được……” Khuôn mặt bà đầy nước mắt hỗn độn, ngón tay nhúng vào bùn đất dưới người.

Đứng ở ngoài sân cây cối um tùm, Tề Mậu Sơn có thể nhìn thấy trong sân đã có một đống củi.

Sân này đã bỏ hoang từ lâu, khi tổ gia gia muốn xây một khu vườn có núi đá nước chảy, nhưng khi vận chuyển đá thì dây thừng bên ngoài sân bị đứt, còn đè chết người, vì thế ngừng công việc lại, bỏ hoang cho đến nay.

Thường thì sân này sẽ không bao giờ vào, bây giờ nó được sử dụng cho mục đích này.

Khi một số người đội túi vải đen trên đầu dùng dây xích đầy hoa sắt trói một thiếu niên vào cái cọc gỗ, Tề Mậu Sơn quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào một con cua khô héo bên cạnh.

Sợi xích bị siết chặt, hoa sắt đâm vào cơ thể cậu như một lưỡi dao sắc bén, máu lập tức thấm ướt quần áo chảy xuống làn da lộ ra ngoài, bò ra một hình ảnh kinh hoàng.

Đôi mắt đang nhắm chặt của cậu thiếu niên đột nhiên mở ra, người nào đó kinh hô một tiếng rồi nhanh chóng lấy một tờ giấy áp lên mặt cậu, ngăn cản tầm mắt của cậu.

Khi nghe thấy câu kinh hô, Tề Mậu Sơn liếc nhìn vào trong sân, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người thiếu niên, lòng ông chợt lạnh, dù đã sớm bị che mắt, ông suýt chút nữa hét lên.

Đó là một đôi mắt sáng như mắt mèo, lóe lên màu vàng rực rỡ.

“Bắt đầu nhanh lên!” Tề Mậu Sơn thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía hải đường khô héo, lạnh lùng thúc giục.

Giàn thiêu được bôi dầu lửa, có người ném đuốc vào, lửa bùng lên, truyền đến tiếng lách tách, lách tách.

Ngọn lửa vặn vẹo nhanh chóng thiêu rụi chiếc cọc trói thiếu niên, ngay lúc vừa chạm chân cậu, ngọn lửa đột nhiên sáng rực bùng lên, nhấn chìm thiếu niên trong tích tắc.

Mấy người mặc đồ đen lùi lại mấy bước, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, chỉ biết thiêu người không nên như thế này, thậm chí còn không ngửi thấy mùi thịt cháy, trừ mùi dầu hỏa, củi lửa, không còn gì khác cả. Như thể chỉ có một đám mây không khí bị đốt cháy trong ngọn lửa cao tận trời này.

Có người dám tiến lên, cầm thanh sắt dài cắm vào ngọn lửa.

Trong khe hở giữa ánh lửa, hắn nhìn thấy một đôi mắt màu vàng nhìn mình, thậm chí còn nhìn thấy con ngươi đen co lại thành một dải mỏng như mắt mèo.

“Đây thật sự không phải người!” Hắn hét lên một tiếng ngã xuống đất, chỉ tay về phía sâu trong ngọn lửa, sau đó xoay người hướng cửa ngoài sân bỏ chạy, “Là quỷ…”

“Quỷ cái gì mà quỷ!” Tề Mậu Sơn đá vào mặt người chạy ra khỏi sân, ngẩng đầu nhìn vào đống lửa.

Ông nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, tờ giấy màu vàng trên mặt đã bị đốt cháy, nhưng mặt vẫn không thay đổi, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt cậu biến ảo thành bóng ma,  đôi mắt màu vàng lẳng lặng nhìn Tề Mậu Sơn.

Tề Mậu Sơn có chút hoảng hốt, nhưng cũng không lùi lại như những người khác, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thêm lửa.”

Nói xong, trên mặt thiếu niên đột nhiên nở một nụ cười, khiến Tề Mậu Sơn gần như nghẹt thở, cả đời này ông chưa từng thấy nụ cười lạnh lùng mà hung ác như vậy.

Miệng thiếu niên mấp máy, nói một từ.

Ngoại trừ Tề Mậu Sơn, không ai nghe thấy cậu nói gì.

Tề Mậu Sơn vươn tay đỡ lấy cái cây đã chết khô bên cạnh.

Củi và dầu hỏa được thêm vào đống lửa, ánh lửa phản chiếu bầu trời đêm đen kịt, khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt vàng của thiếu niên cuối cùng cũng biến mất trong ngọn lửa.

Lửa từ từ nhỏ lại rồi tắt, trong sân chỉ còn lại một đống tro đen, thỉnh thoảng có cơn gió đêm lướt qua, những đống tro này bay vù vù trong sân như những con bướm đêm.

Tề Mậu Sơn nhìn khói đen trong sân, những tia lửa vẫn bay tứ tung, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mới nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm qua mấy lớp quần áo, gần như không còn sức lực.

Lão Ngô đem mấy người lục lọi tro đen, một lúc lâu sau mới đi tới bên người ông, giọng nói run rẩy nói: “Lão gia, không có…”

Thân thể Tề Mậu Sơn chấn động, lão Ngô nhanh chóng đưa tay ra đỡ. Ông định thần lại, định hỏi kỹ hơn thì chợt nghe trong sân có tiếng người ồn ào, người lớn la hét trẻ con khóc lóc, đều hoảng loạn.

“Lão gia! Lão gia!” Một người đàn ông cầm đèn vừa chạy vừa kêu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Chuyện gì xảy ra!”

“Đại thiếu gia đã…” Nam nhân khuỵu xuống, nói ra bốn chữ này liền không nói ra được gì nữa, chỉ thở hổn hển.

“Đại thiếu gia có chuyện gì! Ngươi nói cho xong đi!” Lão Ngô lo lắng, túm lấy cổ nam nhân.

“Đại thiếu gia biến mất…”

Lục Viễn tỉnh dậy sau giấc mơ, mồ hôi nhễ nhại, đồng hồ treo trên tường đã là 3:30.

Lại là giấc mơ kia.

Con đường lát đá xanh dài hẹp, hai bên là tường sân của dinh thự, không có cửa.

Anh cứ tiếp tục đi trên con đường đó cho đến khi đi đến điểm cuối cùng, có hai cánh cổng màu đỏ rực, lớp sơn màu đỏ lốm đốm được trang trí hoa văn màu vàng loang lổ không kém, trông như đã vài trăm tuổi.

Anh đẩy cửa, một đôi tay trắng xanh mềm mại từ từ thò ra, đưa tay về phía anh…

Sau đó anh tỉnh dậy, lần nào cũng vậy, đã rất nhiều năm anh cố gắng nắm lấy đôi tay ấy, nhưng chưa bao giờ thành công.

Lục Viễn trừng mắt nằm trên giường, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, không biết đã cùng giấc mơ này trải qua bao nhiêu năm tháng, lúc đầu anh rất mê mang, một thời gian vẫn luôn bối rối như vậy. Vài năm sau, cho đến bây giờ, đã có thể coi đây là một giấc mơ không thay đổi nhiều năm, một giấc mộng xuân chưa thỏa mãn.

Chỉ là cho dù đã trải qua giấc mơ này bao nhiêu lần, nó vẫn tràn ngập cảm giác chân thực đến nghẹt thở.

Anh duỗi tay lên bàn cạnh giường chạm vào điện thoại, có rèm cửa cũng không tốt lắm, nếu đóng rèm lại, anh không thể biết là 3h30 chiều hay 3h30 nửa đêm.

Điện thoại đã cho anh câu trả lời chính xác, bây giờ là buổi chiều.

Anh lại nằm xuống giường, buổi chiều anh đã ngủ được bao lâu, anh muốn kiểm tra lại ngày tháng trên điện thoại di động một chút, sau khi chiến đấu một hồi lâu, anh bỏ cuộc, đầu rất đau, toàn thân vô lực.

Vừa nằm xuống được mấy phút, chuông điện thoại vang lên, Lục Viễn phải đứng dậy trả lời cuộc gọi, hôm nay hẳn không được nghỉ, có thể sẽ có cuộc gọi công tác.

“Ba giờ hôm nay không phải có hẹn qua đây sao?” Người ở đầu dây bên kia hỏi thẳng không đợi anh nói.

Anh nghe thấy giọng nói của Mạnh Phàm Vũ, bạn cùng lớp kiêm nhà tâm lý học của anh. Nhưng Lục Viễn không hiểu câu hỏi của Mạnh Phàm Vũ: “Hôm nay có hẹn khi nào?”

“Hôm qua cậu gọi điện hẹn, cậu lại quên rồi à?”

Lại thế nữa?

Lục Viễn vô thức liếc nhìn ngày trên điện thoại, ngày 25 tháng 4.

Điều này khiến anh hơi choáng váng, anh nhớ rõ đã về nhà ngủ sau khi tăng ca vào ngày 23. Bây giờ anh mới thức dậy, sao đã gần hai ngày trôi qua rồi? Trong khoảng thời gian này, anh còn gọi điện cho Mạnh Phàm Vũ để hẹn khám chữa bệnh vào lúc ba giờ hôm nay, nhưng anh lại không nhớ gì cả?

“Tôi chỉ nhớ hôm trước sau khi kết thúc công việc thì đi ngủ ngay, không có bất kỳ ấn tượng nào khác.” Anh ngồi dậy, đặt tay lên trán suy nghĩ một lúc, ngoài giấc mơ, anh không có ký ức nào khác, “Lại nữa à?”

Mạnh Phàm Vũ im lặng một lúc, nói: “Cậu bây giờ đến đây ngay đi.”

Lục Viễn ngáp một cái, lấy tay che miệng hỏi: “Cậu chiều nay không có bệnh nhân sao?”

“Không có, vậy mới có thể tập trung giải quyết cậu.”

Mạnh Phàm Vũ cúp điện thoại, nhìn tờ đơn hẹn một lúc, cảm thấy Lục Viễn có chút kỳ quái. Trước đây, khi muốn hẹn, Lục Viễn sẽ trực tiếp gọi điện thoại, nhưng ngày hôm qua, anh lại gọi đến điện thoại của quầy lễ tân, trong trí nhớ của Mạnh Phàm Vũ, Lục Viễn không biết số của quầy lễ tân.

“Bác sĩ Mạnh.” Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ ló đầu ra nhìn hắn.

“Vu phu nhân, không phải hẹn ngày mai sao?” Mạnh Phạm Vũ cười lịch sự, cảm thấy hơi bực mình, quầy lễ tân không có ai sao? Sao lại cho người vào văn phòng tùy tiện như vậy.

“Tôi sắp chết.” Người phụ nữ đột nhiên thay đổi giọng điệu, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Mạnh Phàm Vũ cẩn thận ngẩng đầu nhìn bà, trên mặt bà tràn ngập vẻ sợ hãi.

“Tôi bị theo dõi.” Bà nhìn chằm chằm Mạnh Phàm Vũ.

“Vu phu nhân, ngồi xuống rồi từ từ nói,” Mạnh Phàm Vũ đứng dậy, đi quanh bàn, chỉ vào ghế sô pha. “Nếu phu nhân bị theo dõi, có thể cân nhắc gọi cảnh sát.”

Người phụ nữ bước vào phòng làm việc, không ngồi xuống, mà đi tới bên cạnh Mạnh Phàm Vũ, nhìn xung quanh, như có ý cảnh giác gì đó, sau đó thấp giọng nói: “Thứ đó không phải người.”

Tác giả có lời muốn nói: 
Đáp ứng năm sau lập tức thả hố mới, bởi vì bận hơi nhiều chuyện, chậm trễ mấy ngày, xin lỗi các cô gái.
Phong cách lần này so với trước kia không giống lắm, không thích ứng mời cố gắng thích ứng, tôi yêu các bạn!