Quỷ ảnh thực lục – Chương 5

Chương 5 Hung án

Trong phòng khách và phòng ăn, tổng cộng có 14 xác người, tử trạng không giống nhau, nếu tính cả động vật thì có 17 xác, sân sau có ba con chó lớn.

Máu trong cơ thể một người chiếm 8% trọng lượng cơ thể, xét theo trọng lượng của mười mấy người trước mặt, để khiến cho hai gian phòng tóe máu trên trần nhà, thì cần phải đổ toàn bộ máu trên người.

Lục Viễn đứng giữa đống máu đang đông trên mặt đất, chụp ảnh thi thể. Anh không có hứng thú quan sát tình trạng máu trên mặt đất, nhưng một lượng lớn nhớt nhát sền sệt như vậy, hơn nữa hoàn toàn không phải máu tươi, vẫn khiến anh nghĩ đến thạch trái cây.

Vết thương bên ngoài thi thể đều thật ghê người, mỗi thi thể đều có những vết thương xuyên thấu rất lớn, vô số vết rạch sâu dài ngắn không đồng nhất lộ rõ xương cốt bên trong. Lục Viễn xuyên qua ống kính có thể nhìn thấy rõ ràng, bằng phẳng nhưng thấy không rõ miệng vết thương, hẳn phải do lưỡi dao sắc bén cùng tốc độ chém cực nhanh mới có thể hình thành.

Trình Ba trở vào nhà sau khi hút một điếu thuốc trong sân.

Hắn không nhớ rõ tên cô gái nhỏ mua thuốc lá giúp, cũng không để ý nhiều đến người mới. Bộ phận kỹ thuật nghe có vẻ kỹ thuật lắm nhưng đặc thù công việc không phải ai cũng chịu được, không ít người khi được phân đến nghe nói học trường ưu tú thế nào đó, không đợi bạn nhớ rõ họ gọi là gì, đã kêu cha gọi mẹ nghĩ cách điều đi rồi.

Nhưng Trình Ba rất ấn tượng với Lục Viễn, khi xuất hiện vụ án, hắn đã nhớ tên người thanh niên này đầu tiên. Không hoảng sợ, không buồn nôn nôn mửa, thậm chí sau khi khám nghiệm tử thi còn đi ăn khuya. Trình Ba không quá thích cái nhìn lạnh nhạt với sinh mệnh của người trẻ tuổi này, nhưng hắn phải thừa nhận rằng anh phù hợp với công việc này hơn bất cứ ai khác.

“Có ý tưởng ​​gì không?” Trình Ba hỏi Lục Viễn đang khom lưng chụp ảnh.

“Không,” Lục Viễn đáp, sau khi nói xong, cảm thấy vẻ mặt Trình Ba có chút cứng ngắc, nên nói thêm: “Vết thương của người phụ nữ ở phòng sau có chút kỳ lạ.”

“Ừ, có thể nhìn ra gì không?”

“Chờ báo cáo khám nghiệm tử thi, hiện tại rất khó nói.” Lục Viễn đứng dậy, ngồi xổm hồi lâu, đầu dường như có chút choáng váng, chuyện này chưa từng xảy ra, trong khoảng thời gian này chưa nghỉ ngơi tốt sao?

Lại nhìn quanh phòng, Lục Viễn thực sự không tìm ra được nguồn gốc của mùi hương đó. Giống như nước hoa, nhưng cũng giống như một loại hương nào đó, luôn hòa quyện cùng mùi máu quanh anh.

“Mùi thơm này là cái quái gì vậy?” Anh không nhịn được hỏi Trình Ba.

Mùi thơm? Trình Ba kinh ngạc nhìn Lục Viễn, ở đây ngửi được mùi thơm! Cho dù Trình Ba đang đeo khẩu trang, nhưng hơi thở cực kỳ khó chịu của tử khí vẫn không ngừng xộc vào mũi, kích thích thần kinh của hắn, nghe Lục Viễn nói mùi thơm, cậu ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy!

“Mùi thơm gì?” Trình Ba cau mày hỏi.

Các đồng nghiệp xung quanh đều quay đầu nhìn họ, bàn tán về mùi thơm trong khung cảnh như vậy quả thực là điều đòi hỏi trí tưởng tượng vô tận.

Bây giờ đến lượt Lục Viễn sững người, biểu hiện của những đồng nghiệp xung quanh anh cho thấy rõ ràng họ không ngửi thấy mùi hương nào khiến họ cảm thấy xa lạ.

Chỉ có anh ngửi thấy được.

Công tác tại hiện trường của Lục Viễn đã xong, ngồi xổm trong sân nghỉ ngơi, vốn dĩ muốn đi thẳng, nhưng có chút chóng mặt, hơn nữa cảm giác mệt mỏi không thể hiểu được.

Sau khi chụp ảnh xong, tử thi được cho vào túi đen vận chuyển đi, thi thể nữ tử nâng đi cuối cùng, liên tục xử lý cả chục tử thi, ai cũng mệt mỏi, khi mang thi thể nữ ra thì túi chưa kéo hết, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm hiện ra màu tím đen đáng sợ, nửa miệng như muốn hét lên.

Lúc khiêng thi thể đi qua Lục Viễn, người khiêng phía sau dường như giẫm phải vật gì đó, dưới chân vấp phải, tay lung lay một chút. Cái xác đặt trên giá cũng rung chuyển. Lúc này, thi thể nữ bất ngờ từ miệng phun ra chất lỏng màu trắng đục, có mùi tanh nồng.

Lục Viễn nghe thấy xung quanh chuyển động bất thường liền vội vàng nhảy sang một bên, nhưng đã quá muộn, anh gần như cảm thấy một thứ chất dính sền sệt văng lên mặt và đầu cùng một lúc.

“Cảnh sát Lục, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Người khiêng liên tục xin lỗi, nhân viên công tác theo sau anh ta nhanh chóng chạy lên, nhét đầu thi thể vào trong túi rồi kéo khóa lại.

Lục Viễn không nói nên lời, nhìn chằm chằm người xin lỗi mấy giây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau nâng đi.” Sau đó phóng tới vòi nước trong sân mở nước.

Anh muốn nôn.

Anh có thể chịu đựng mùi xác chết, có thể chịu đựng giải phẫu xác chết đã phân hủy, có thể chịu tác động trực quan của nhiều xác chết khác nhau, nhưng không có nghĩa là anh có thể chịu sự tiếp xúc không chuẩn bị từ miệng hoặc dạ dày của xác chết phun ra chất lỏng không xác định.

Mẹ kiếp. Lục Viễn ghé vào vòi nước phía dưới, trong lòng hung hăng chửi rủa.

Trình Ba tình cờ nhìn thấy cảnh này khi từ trong phòng đi ra, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Lục Viễn, người đã gần như ướt đẫm thân trên. Nếu đổi thành một người khác, chẳng hạn như chính mình, trước tình huống đột phát như vậy, không biết có bao nhiêu người có thể kiềm chế bản thân mà không chửi bới thậm chí là oán giận. Hắn cảm thấy việc không thích Lục Viễn ngay từ đầu có lẽ là do sự tự chủ vượt quá mức bình thường trong điều kiện làm việc của anh.

Theo thói quen làm việc của Lục Viễn, anh thường bắt đầu khám nghiệm tử thi trong đêm, thay vì đợi đến ngày hôm sau. Nhưng hôm nay anh thật sự không nhịn được, rất mệt và buồn ngủ, sau khi trở về cục tắm rửa xong liền gọi điện thoại cho đồng nghiệp yêu cầu dọn dẹp trước, chiều mai lại đi.

“Anh cắt tóc hay gội đầu?”

“Cắt tóc, cạo hết cho tôi.”

Lục Viễn không biết mua rèm ở đâu, nhưng vẫn có thể tìm được tiệm hớt tóc. Anh ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, cô gái nhỏ gội đầu thuần thục bắt đầu thao tác trên đầu anh.

Lục Viễn vốn dĩ muốn ngủ một chút, nhưng đầu óc anh theo thói quen bắt đầu nghĩ đến vụ án hôm nay, dù thế nào cũng không thể dừng lại.

Khác với thủ pháp giết người thông thường, xét từ hình dạng miệng vết thương, hung thủ khả năng chỉ có một người. Mặc dù 1VS14 không làm cho người hàng xóm nghe thấy bất kỳ chuyển động nào rất khó khăn, nhưng khi chụp ảnh nhìn một chút, cho dù là tốc độ cùng lực đạo của con dao, hay hướng đâm đều nhất quán một cách đáng kinh ngạc, nếu không phải là cùng một người, thì chỉ có thể cùng một thầy luyện ra, điều này càng không thể.

Ngoài ra, về mặt lý thuyết, chất dịch mà tử thi nữ phun ra phải là dịch tiêu hóa trong dạ dày hoặc thức ăn còn sót lại chưa được tiêu hóa hoàn toàn. Nhưng điều mà Lục Viễn không thể đoán ra là mùi đó không phải mùi thường ngửi thấy khi giải phẫu xác mới. Ngược lại, giống như một cái xác đã bị thối rữa được vài tháng.

Vấn đề này làm anh hoang mang, việc đầu tiên là ngày mai nên đem đi kiểm tra.

“Soái ca, thật sự muốn cạo sao?”

Không biết từ lúc nào bên cạnh có một người đàn ông, cô gái đang gội đầu giới thiệu là nhà tạo mẫu tóc, người này đang nhìn chằm chằm mặt anh, khiến Lục Viễn có chút khó chịu.

“Hay để tôi thiết kế cho anh một kiểu nha, cái mặt này để đầu trọc rất đáng tiếc…” Nhà tạo mẫu tiếp tục, giọng nhẹ nhàng có chút phát dính.

“Vậy thì cắt ngắn hơn là được.” Lục Viễn ngắt lời gã. Anh không đòi cạo nữa, sợ nhà tạo mẫu tóc tiếp tục giày vò, anh không quen đàn ông nói chuyện nhão nhoét như vậy.

Khi đi trên con đường nhỏ đến Thất Gia Viên Tử, đã là 10 giờ tối. Đường Trung Sơn vẫn sáng rực cùng đèn neon nhấp nháy, nhưng quay đầu lại là một khung cảnh khác hẳn.

Nhiều chỗ đã một mảnh đen nhánh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Đèn đường có rất ít người, cảnh tượng đi lại cũng vội vã, cho dù đi ngang qua cũng không ngẩng đầu nhìn người qua đường, cảm giác này rất thích hợp với khẩu vị của Lục Viễn, giống như đang ở trong một thời – không gian khác.

Đèn trong sân số 19 đã tắt hết, cổng sân đóng lại. Lục Viễn lấy ra chìa khóa, đêm nay không có trăng, dưới ánh đèn mờ ảo, hồi lâu mới nhét vào lỗ khóa.

Khẽ đẩy ra, cánh cửa “ken két” rồi từ từ mở.

Lục Viễn lúc này đột nhiên có cảm giác quen thuộc.

Đây là ký ức lặp đi lặp lại hơn mười năm, trong cơn mê man, anh nghĩ rằng có phải một bàn tay nào đó từ cánh cửa này đang từ từ chạm tới anh…

Không cần vươn tay, khi cửa từ từ mở ra, một luồng ớn lạnh từ ngoài hiên truyền đến, đem gió thổi qua thân thể, Lục Viễn không khỏi rùng mình một cái.

Có gió? Anh nhìn lại những hàng cây trồng ven đường, những chiếc lá buông mình lặng lẽ giữa những ngọn cây. Xa xa có tiếng chó sủa thê lương, Lục Viễn co rụt cổ, bước vào sân, tiện tay đóng cửa lại.

Khi bước lên cầu thang, tấm ván phát ra âm thanh giòn tan dưới chân, anh dừng lại bước chân, sẽ không bị dẫm sập. Do dự một chút, anh bước thêm một bước nữa, ván gỗ lại vang lên, lần này âm thanh có chút khác biệt, hình như lẫn với những âm thanh khác, âm thanh rất trầm, anh không thể phân biệt được đó là gì, nhưng chắc chắn không phải từ ván gỗ.

Cẩn thận lắng nghe, nhưng không có âm thanh nào xung quanh. Anh lắc đầu, tiếp tục bước lên lầu.

Tấm gỗ kêu liên tục dưới chân, Lục Viễn lại lần nữa dừng lại, lần này mới nghe rõ ràng. Xen lẫn trong tiếng kẽo kẹt là một giọng nữ yếu ớt, như thể đang thở dài, hay thì thầm gì đó.

Lại tới nữa sao? Giống như tiếng cười của người phụ nữ, nhưng lần này hơi khác so với lần trước, không còn dán bên tai, lại giống như ở một góc nào đó quanh anh, hơn nữa rất kỳ quái, Lục Viễn không thể phán đoán ra được phương hướng của âm thanh phát ra từ đâu.

Thực sự muốn điên rồi, sải bước lên cầu thang, ngày mai phải đến tìm Mạnh Phàm Vũ.

Anh băng qua hành lang về phòng, rồi liếc nhìn ra sân, theo bản năng muốn lại xác định âm thanh vừa nghe thấy.

Sau ánh đèn, một bóng đen ngoài hiên lung lay.

Lục Viễn nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện ngoài hiên có một người đang ngồi. Điều này khiến Lục Viễn ngạc nhiên, mặc dù lúc vào sân anh không cố ý để ý xem có ai ở ngoài hiên hay không, nhưng không có lý do gì anh lại không nhìn thấy người ngồi ở đó.

“Uống trà không?” Bóng đen dường như ngẩng đầu hướng anh nói.

Là Tô Mặc. Thanh âm cậu rất dễ phân biệt, không mang màu sắc cảm xúc, có chút trưởng thành không phù hợp tuổi tác.

“Cậu vẫn luôn ở đó sao?” Lục Viễn dựa vào lan can hành lang hỏi, Tô Mặc dựa vững vàng trên ghế trúc.

“Đương nhiên, có thể đi đâu chứ, tôi chưa từng rời đi.” Tô Mặc đáp.

“Tôi không uống trà, uống xong không ngủ được, ngủ ngon.”

Câu trả lời không hợp ngữ cảnh của Tô Mặc khiến anh cảm thấy kỳ quái, chưa từng rời đi là có ý gì.

Đứa nhỏ này thực sự có bệnh. Lục Viễn vào phòng, cởi quần áo quần ném xuống đất, sau đó ngã trên giường, trên người mệt mỏi làm anh lười biếng thậm chí không thèm đắp gì.

“Ngủ ngon.”

Một cơn gió thổi qua khiến chiếc ghế nằm khẽ đong đưa, ánh mắt Tô Mặc rơi vào bóng đen trong góc sân, cầm lấy tách trà, uống một ngụm, nhắm mắt lại.

Bình luận về bài viết này