Quỷ Ảnh Thực Lục – Chương 6

Chương 6 Song sinh

Lục Viễn đến muộn, hẹn với Mạnh Phàm Vũ lúc chín giờ sáng, nhưng đến văn phòng đã gần 11 giờ.

Khi bước vào văn phòng với vẻ mặt hối lỗi, Mạnh Phàm Vũ đang ngẩn ngơ đứng trước cửa sổ với điếu thuốc.

“Tôi ngủ quên, hôm qua xuất hiện vụ án, quá mệt mỏi.” Lục Viễn nhìn bóng lưng Mạnh Phàm Vũ giải thích.

Mạnh Phàm Vũ không quay lại, chỉ nhíu mày, lúc Lục Viễn bước vào văn phòng, hắn liền cảm nhận được, nhưng không thể nói gì cả.

“Trước kia làm việc quay cuồng một tuần còn không than mệt mà, đây là làm sao vậy.” Hắn điều chỉnh vẻ mặt, quay đầu nhìn Lục Viễn phía sau.

“Không biết, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, mệt mỏi, lúc nào cũng muốn ngủ.”

“Qua cách vách đi.”

Mạnh Phàm Vũ mở cửa, bước vào phòng trị liệu. Môi trường ở đây thoải mái hơn nhiều so với văn phòng, Lục Viễn vừa đi vào đã ngã trên ghế sô pha lớn, vô thức nhắm mắt lại.

“Chuyển nhà có mệt không?” Mạnh Phàm Vũ ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác.

“Để tôi nói chuyện chính đi,” Lục Viễn xua tay, hôm nay không muốn vòng vo, “Tôi lại nghe thấy thanh âm, tiếng của phụ nữ, nói cái gì cũng không rõ.”

“Khi nào?”

“Khi tôi về nhà ngày hôm qua, có lẽ nghe nhầm, ngôi nhà cổ Thất Gia Viên Tử, lúc bước lên cầu thang nghe tiếng rất thảm, có thể nghe nhầm cũng nên, nhưng mà…”

“Ở đâu?” Mạnh Phàm Vũ đột nhiên ngẩng đầu khi nghe thấy câu này, vi phạm thói quen nghề nghiệp mà cắt ngang lời nói của Lục Viễn.

Lục Viễn liếc nhìn Mạnh Phàm Vũ, tự hỏi tại sao hắn lại phản ứng mạnh vậy, “Thất Gia Viên Tử, tôi mới chuyển đến, không phải đã nói với cậu rồi sao?”

Mạnh Phàm Vũ hít một hơi , kiểm soát cảm xúc của mình, ít nhất thì bề ngoài, hắn đã trở lại trạng thái trước đây. Nơi nào đó trong lòng bắt đầu đau nhói, có chút hụt hơi, không ngờ Lục Viễn lại động đến nơi đó.

Sao lại chuyển đến đó chứ! Từng cơn đau xé lòng lan tràn từ tim đến khắp cơ thể, hắn gần như không thể giữ được tư thế ngồi.

Quả nhiên không thể nói, phải mất gần một phút cơn đau của Mạnh Phàm Vũ mới giảm xuống.

Lục Viễn cậu không thể ở nơi đó.

“Tôi có nên nói tiếp không?” Lục Viễn do dự hỏi khi nhìn Mạnh Phạm Vũ đột nhiên trầm mặc.

“Tiếp tục, nhưng cái gì?”

“Cái gì mà nhưng cái gì?”

“Cậu mới vừa nói, có thể nghe nhầm cũng nên, nhưng mà, nhưng sao?”

“…Quên.” Lục Viễn sững sờ một lát, suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra vừa rồi muốn nói cái gì.

“Không sao cả, còn chuyện gì khác nữa không?”

“Ngày hôm qua, một gia đình 14 người chết ở phố tây Bình Ninh…” Lục Viễn liếc nhìn Mạnh Phàm Vũ, hôm nay luôn cảm thấy hắn có gì đó không ổn, “Lúc ở đó tôi ngửi thấy một mùi hương, nhưng hình như không ai khác ngửi được cả, cậu nói xem tôi có phải đã nâng ảo giác lên thêm một cấp độ mới không? “

“Mùi thơm kiểu gì?” Mạnh Phàm Vũ cảm thấy mình chuẩn bị cho ngày hôm nay quá không đủ, đành phải nắm chặt hai tay để tránh run rẩy.

“Không nói rõ được, nó có mùi như nước hoa, lại hơi giống hương Ấn Độ linh tinh gì đó, tôi chưa ngửi được quá……”

“Hương hoa?” Mạnh Phàm Vũ trong lòng giật mình, nhưng hỏi xong câu này liền hối hận.

“Hả? Có hơi giống!” Lục Viễn ngồi dậy, có chút hưng phấn.

Đúng rồi! Chắc hẳn là một loại hương hoa nào đó, từ trước đến nay anh luôn cảm thấy mùi hương này không giống với nước hoa hay hương trầm, bây giờ nghĩ lại, chính vì cái mùi này mà không ai để ý.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Phàm Vũ, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại ngây ngẩn cả người. Mạnh Phàm Vũ đang nằm trên đầu gối dùng tay ấn ngực, vẻ mặt đau đớn.

“Cậu làm sao vậy?” Lục Viễn bật dậy muốn giúp, nhưng lại bị hắn giơ tay ngăn lại.

“Để tôi tránh ra một chút.”

Mạnh Phàm Vũ trở lại văn phòng.

Vừa đóng cửa lại, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, hai tay chống trên sàn nhà, từng giọt mồ hôi lạnh lớn chảy xuống. Cơ thể đau đớn đến mức nội tạng như bị xé toạc khiến hắn khó thở, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ vì đau đớn, ánh sáng mờ đi một chút, cuối cùng màu đen xung quanh dần dần lấp đầy, Mạnh Phàm Vũ có thể cảm thấy được bản thân đang dần chìm trong bóng tối.

Trong bóng đêm, vô số ký ức tràn về như thủy triều, bóng dáng cũ, âm thanh cũ, và nỗi đau mới. Hắn kinh ngạc khi nhìn thấy những gì mình muốn quên, mọi thứ mà hắn nghĩ đã quên mất lại không thể tưởng tượng được mà liên tục xuất hiện.

Có một số việc, ngươi không thể nói, nếu không muốn biến mất, hãy ngậm miệng lại.

Mạnh Phàm Vũ đã nhớ tất cả mọi thứ, nhưng lại không thể nhớ ai đã nói câu này, nói với ai. Nhưng hắn biết đại giới, vừa rồi nói với Lục Viễn hai chữ đại giới kia.

Mạnh Phàm Vũ nằm trên sàn, bóng tối biến mất, hai mắt mờ mịt, giống như một chiếc máy ảnh chụp sai tiêu điểm. Hắn nâng tay lên trước mặt, thật lâu sau mới nhìn rõ, vạch đen trên lòng bàn tay như mạng nhện.

Được rồi.

Tôi biết mình là ai, và tôi biết mình muốn gì.

Khi Mạnh Phàm Vũ trở lại phòng trị liệu, đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, với nụ cười chuyên nghiệp thường thấy trên khuôn mặt. Lục Viễn loay hoay với đống đĩa trước đầu CD, sau đó quay đầu lại hỏi: “Cậu từ khi nào bắt đầu có bệnh về dạ dày vậy? Trước kia chưa từng thấy bao giờ.”

“Khi già rồi thì cái gì cũng có thể”, Mạnh Phàm Vũ bước đến bên anh, “Chọn một cái cậu thích đi.”

“Tôi cũng già rồi, hoài niệm.” Lục Viễn cầm lấy một cái đĩa bỏ vào máy, bấm mở.

Chỗ nào chứ.

Mạnh Phàm Vũ có chút muốn cười, cứ thế chọn à.

“Kê cho tôi một ít thuốc đi, thầy Mạnh,” Lục Viễn dựa vào ghế sô pha nói, “Tôi nghĩ tôi cũng có thể phân tích vấn đề của mình, có thể là do chịu quá nhiều áp lực, mấy ngày nay tôi cũng rất mệt, ngủ không mấy ngon.”

“Áp lực gì?” Mạnh Phàm Vũ cười cười, thực tùy ý hỏi một câu.

Lục Viễn mở miệng, nhưng không nói tiếp. Đúng vậy, áp lực gì, anh có áp lực gì vậy? Áp lực nào có thể khiến sinh ra những ảo giác này, bản chất công việc của anh vẫn không thay đổi, tiếp xúc vẫn luôn là mấy thứ kia, trước kia cũng không những hiện tượng này. Hứa Giai Âm càng không thể gây áp lực cho anh, và thậm chí nếu có thì cũng đã vài tháng rồi.

“Là gì… Hay là những thứ trong tiềm thức đã nói trước đây?”

Lục Viễn thở dài, khi bọn họ còn học đại học, Mạnh Phàm Vũ đã nói với anh rằng một ký ức nào đó trong tiềm thức sẽ có tác động rất lớn đến con người trong vô thức, thậm chí nó có thể ngược dòng trở lại thời thơ ấu.

“Muốn thử một chút không?” Mạnh Phàm Vũ không trực tiếp trả lời anh, quay lại chủ đề trước đó, thôi miên. Hắn không có thời gian cùng Lục Viễn giải quyết một chút, hướng dẫn một chút.

Thậm chí đã quyết định nếu lần này Lục Viễn từ chối, hắn sẽ dùng đến thủ đoạn.

Lục Viễn không nói lời nào, cảm giác phản kháng không rõ ràng kia lại xuất hiện, khiến anh lo lắng cùng sợ hãi.

“Tôi không biết…” Anh nhìn Mạnh Phàm Vũ, trong ánh mắt mang theo mê mang, “Tôi luôn cảm thấy đó sẽ không phải là kỷ niệm gì đẹp, đã ở thế này nhiều năm như vậy, không phải cũng khá tốt sao…”

“Vậy hôm nay đến tìm tôi làm gì?” Mạnh Phàm Vũ lại ngắt lời Lục Viễn.

Xin lỗi, Lục Viễn, tôi không còn thời gian.

“Cậu đến tìm tôi là bởi vì bây giờ không tốt,” Mạnh Phàm Vũ chậm lại, “Cậu có tin tôi không?”

“Chỉ có thể tin tưởng một mình cậu thôi.” Lục Viễn cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ trán, anh có rất nhiều bàn bè, nhưng Mạnh Phàm Vũ là người duy nhất có thể khiến anh không chỗ nào cố kỵ hoàn toàn không che giấu, cho dù là bản thân cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

Mạnh Phàm Vũ đứng dậy, điều chỉnh ánh sáng của đèn sàn đến mức tối nhất, chỉ để lại một bóng tối mờ mịt. Đi tới bên người Lục Viễn, đặt tay lên vai anh: “Nằm xuống.”

Lần này Lục Viễn không từ chối, ngoan ngoãn nằm trên sô pha.

“Tìm một vị trí thoải mái nhất, không nghĩ về bất cứ điều gì nữa,” Mạnh Phàm Vũ ngồi bên cạnh Lục Viễn, nhẹ nhàng nói, “Thư giãn đi, bây giờ cậu không có gì phải lo lắng.”

Lục Viễn nhắm mắt lại.

Giọng của Mạnh Phàm Vũ bên tai trầm xuống, giống như một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua trái tim anh, anh bất giác theo giọng của Mạnh Phàm Vũ, thả lỏng, thở, trống rỗng…

Lục Viễn hô hấp từ từ chậm lại, rất bình tĩnh.

Mạnh Phàm Vũ ngừng nói, cẩn thận lắng nghe nhịp thở của anh, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Sự im lặng này tiếp tục trong vài phút, hơi thở đều đều của Lục Viễn đột nhiên ngừng lại.

Hắn trong lòng cả kinh, quá muộn rồi sao…

Mạnh Phàm Vũ nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Lục Viễn, nói: “Lục Viễn?”

“Ta muốn nói không phải, ngươi sẽ thất vọng sao?”

Thanh âm mang theo ý cười của Lục Viễn truyền đến, tim Mạnh Phàm Vũ đột ngột thắt lại. Ngữ khí này, âm điệu này, không phải Lục Viễn.

“Ngươi đến rồi.” Cổ họng có chút thắt lại, đã bao lâu, chỗ đó đều có khí tức của y, nhưng không thấy đâu cả.

“Chờ không được nữa sao?” Hai mắt Lục Viễn mở ra, nhìn Mạnh Phàm Vũ, mang theo vẻ mặt lạnh nhạt không thuộc về Lục Viễn, giống như một thanh kiếm sáng lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Ta không có khái niệm về thời gian.”

“Hiện tại cảm thấy thế nào? Muốn sao?” Lục Viễn vươn tay nhẹ nhàng rút ra mặt dây chuyền trên cổ, cười rộ lên, “Ở chỗ này, hay là?”

“Ngươi có thể lấy được sao,” Mạnh Phàm Vũ nhếch môi cười, “Chúng ta đều giống nhau.”

“Ta chọn nhầm người rồi…” Lục Viễn đột nhiên nhíu mày, tựa hồ có gì đó không thoải mái.

“Đi đi,” Mạnh Phàm Vũ đứng dậy cầm lấy một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn bên cạnh, “Ta ấn vào cậu ấy sẽ tỉnh, ngươi có muốn thử không, cảm nhận thử cảm giác bị xé nát ra sao.”

“Vẫn như cũ, nhưng ta không muốn từ bỏ, phải làm sao đây?”

Không chút do dự, Mạnh Phàm Vũ ấn ngón tay lên đồng hồ báo thức, một chuỗi tiếng chuông lanh lảnh đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, sắc bén đến mức tim Mạnh Phàm Vũ đập loạn nhịp.

Vậy thử xem. Mạnh Phàm Vũ trong lòng thầm nói cho dù phải trả giá là Lục Viễn không bao giờ có thể tỉnh lại.

Lục Viễn lúc này nhắm mắt lại trở về trạng thái ngủ say lúc trước, hô hấp đều đều xuất hiện trở lại. Mạnh Phàm Vũ bước tới, đeo lại mặt dây chuyền lộ ra ngoài cổ áo, rồi cất tiếng gọi: “Lục Viễn.”

“Ừm……”

Nghe được câu trả lời mơ mơ màng màng của Lục Viễn, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi trở lại ghế sô pha.

“Thế nào?” Lục Viễn dụi mắt, cảm giác mệt mỏi cũng nhẹ bớt đi rất nhiều, nhưng quan tâm nhất là Mạnh Phàm Vũ có thể cho anh câu trả lời thế nào, về những gì anh muốn biết.

“Cậu biết, hai nhân cách là gì không…” Mạnh Phàm Vũ do dự một chút trả lời. Trong đầu hắn, những lời Lục Viễn nói ra hoàn toàn khác với Lục Viễn vừa rồi. Ta chọn nhầm người rồi.

Chọn nhầm người, không sai, nhưng ai có thể nghĩ đến đâu.

“Cậu đang nói là tôi sao?” Lục Viễn sững sờ, anh nghĩ Mạnh Phàm Vũ sẽ kể về ký ức mà anh đã quên.

“Chỉ một lần, sẽ không có bao nhiêu tiến bộ, đây không phải là ảo thuật, Lục Viễn.”

“Ừ…” Lục Viễn im lặng một hồi, đang muốn hỏi thêm gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh trả lời điện thoại, chỉ sau vài câu, mặt anh liền biến sắc: “Tôi sẽ qua ngay.”

“Tôi đến cục đây, nhân cách hai kia, là tôi khác, hay là…” Lục Viễn bước đến cửa nhìn lại Mạnh Phạm Vũ, “Xong việc tôi sẽ gọi cho cậu, nếu đã vậy, tôi muốn y biến mất.”

Tôi không muốn ai kiểm soát cơ thể và cuộc sống của mình, ngay cả khi đó là mặt khác của bản thân.

Bình luận về bài viết này